Nghe được lời đó, mọi người cười phá lên, rõ ràng đều cảm thấy lời châm biếm này rất thú vị, tất cả đều cho rằng dựa vào rút thăm để trở thành người đứng đầu là chuyện không thể nào.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh cũng cất tiếng cười vang, cũng cảm thấy đó là một chuyện hoang đường đáng buồn cười.
Kết quả một buổi lễ với đầy đủ các nghi thức, hương hoa lễ vật đáng lẽ phải trang trọng, nghiêm túc nhưng bởi vì những sự phóng túng, tự do không ràng buộc của người trong giang hồ mà làm cho mất đi cảm giác trang nghiêm.
Không quan tâm mọi người có cười hay không, cũng không cần biết hiện trường ồn ào cỡ nào, càng không để ý tới chuyện mọi người có chấp nhận hay không, rút thăm chắc chắn là một trình tự phải thực hiện, bởi vì rút thăm là cách tương đối công bằng, có thể giảm được lớn nhất việc chỉ trích nếu có.
Vũ Thiên thi pháp lớn tiếng gào lên, “Chư vị yên lặng, nghe đọc đến tên người nào, mời người đó lên trên lấy đồ của mình.”
Gã đưa ngón tay chỉ vào chiếc khay do người bên cạnh bưng đến, trong khay đặt một đống phi tiêu mới tinh, thoáng nhìn qua trông như đồ mới rèn, trên mỗi một chiếc phi tiêu đều có khắc một cái tên, toàn bộ người đăng ký dự thi trong khu Đinh Dần đều có tên tại trên này, nghĩa là trong khay tổng cộng có tám mươi chín chiếc phi tiêu.
Vũ Thiên tiện tay cầm lên một chiếc phi tiêu ở trong khay, nhìn xem cái tên ở trên đó, sau đó quay xuống dưới sân khấu, hô to lên: “Cao Đắc Sơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT