Đây là lần đầu tiên từ Văn Tân gặp mặt nữ nhân này ở cự ly gần. Chưa đây hắn từng nhìn thấy nàng trong một số hoạt động tại Kinh Thành, nhưng ở khoảng cách xa, không nhìn thấy rõ lắm. Lúc này hắn mới biết được vẻ đẹp của nàng quả thực danh bất hư truyền, đúng là một đại mỹ nhân hoa nhiều nguyệt thẹn, trong lòng không khỏi khẽ thở dài, chắp tay hành lễ, hạ quan xin chào Trung Cô Nương. Trung Nhược Thần không muốn vòng vo với hắn, hỏi thẳng, thám hoa lang nói chuyện với người về ta ưu.
Từ văn tân thì hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói đến việc này, chúng ta đã hơn 20 năm không gặp nhau rồi. Vừa nghe lời này, cả hai tỷ mụi đều kinh ngạc, Trung Nhược Thần hơi cao mầy, hơn 20 năm. Từ văn tân, thực ra ta cũng không nhớ rõ, ta nghe phụ thần ta nói, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đã leo lên cây lê hái trái cho người ăn. Trong mắt Trung Nhược Thần toát ra nét nghi hoặc, câu chuyện hái lê ăn này nàng từng nghe người trong nhà nói tới.
nhưng cậu bé Hái Lê lại là người khác, bản thân nàng cũng không có ấn tượng gì. Nàng không khỏi quan sát đối phương lần nữa, từ đại nhân và gia đình ta là người quen biết cụ sao. Từ Văn Tân nói ra một câu kinh người, ra phụ A Tết Trương. Hai tỷ mụi đồng thời sửng sốt, Văn Nhược Vị trột thốt lên thất thanh, người là ca ca của A Sĩ Hành ư. Từ Văn Tân đến chính, nói, trước khi vào kinh thành nương tựa huyền Quốc Công, tên ta vốn là A Sĩ Hành. Yên tĩnh.
bên trong phòng yên tĩnh như chết. Lại là văn nhược vị hết lên chói tai, không thể nào. Thám hoa lang là từng bước một thi lên, rất nhiều người như vậy chứng kiến, làm sao có thể giả được. Từ văn tân dơ một cánh tay lên, khi ta vào kinh đi thi, cánh tay này bị gãy vì gặp phải tai nạn trên đường vào kinh đi thi. Chúng ta bị yêu quái tập kích, thanh xà nhà rơi xuống đầy gãy tay ta, ta không thể cầm bút. Bỏ lỡ kỳ thi chỉ là thứ yếu.
Quan trọng hơn là ta có nguy cơ bọc lộ la lịch vì bỏ thi. Ngoài ra, nếu vì tàn tật mà không thể gia nhập, chiều đường, ta cũng không cam lòng. Giữ Khánh vốn là bạn thời thơ ấu với ta, muốn hộ tống ta vào kinh. Một câu chuyện cũ đổi người vào kinh đi thi được hắn đều đều kể lại, những gì có thể nói hắn đều nói ra. Hai tỷ mụi trận mắt há mồm lắng nghe, lồng ngực trung nhược thần còn phập phồng rồn dập. Sau khi kể lại ngắn gọn những gì có thể kể,
Từ Văn Tân lại đưa ra thêm chứng cứ, huyền Quốc công biết rõ thân phận của ta. Đây là lý do ta sau khi vào kinh ta liền được ông ấy thu nhận bên người. Không khó để kiểm chứng sự thật này. Văn Nhật Vị lắc đầu, không thể nào có điều đó, chỉ là tuy tiện đi thi thay, mục đích đối phó cho quà mà thôi, làm sao có thể thi được hạng nhất. Trung Nhật Thần mặt như băng sương nhìn chằm chằm vào Từ Văn Tân, hỏi, thành tích của thám hoa làng là do chính hắn thi được phải không?
Từ Văn Tân rất muốn hỏi, điều này còn quan trọng nữa không? Theo Hắn thấy, điều đó không quan trọng, cho nên có một số sự thật cũng không nên tiết lộ. Hắn gật đầu nói, khi đã vào trường thi, có rất nhiều người một mực nhìn chằm chằm, không thể đổi người được, Hắn chỉ có thể tự chấp bút. Hắn cũng không ngờ mình có thể thi đậu. Văn Nhật Vị có vẻ rất xốt ruột, tỉ, nếu đây là sự thật thì không phải là a sĩ hành hối hôn, vậy hôn ước đó chẳng phải là vẫn còn hiệu lực ưu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play