Khi Văn Khúc nhắc tay chụp lấy chuôi kiếm, Nam Trúc đột nhiên nắm chặt vỏ kiếm, hơi kéo dừng lại, văn lão, bây giờ Ngài có thể đánh thắng Văn Côn không? Không khó để lý giải nỗi lo lắng này, nếu đánh không thắng mà xuất thủ, nhất định sẽ bị phản kích. Văn Khúc liếc mắt lường gã, Ngươi có thể trốn ra xa một chút. Nói rứt lời, ten, ông ta rút kiếm ra cầm trong tay. Nam Trúc nhanh chóng lùi về sau mấy bước, sau đó nhảy lên.
vọt đến ẩn nấp sau một gốc cây đại thụ ở phía sau, cũng chỉ để tìm kiếm chút an ủi về tâm lý mà thôi, không có trốn đi xa. Văn khúc cầm kiếm trong tay nhắm mắt lại, tụ khí ngưng thần, khi thế toàn thân đột nhiên thay đổi, phong, cách phong đã biến mất, cho dù y phục mặc trên người có không ít vết trái xém loang lổ và có chiếc tay nải khoác tréo trên người nhưng nhìn vẫn không trướng mắt. Gió vốn đang dít vù vù trên núi đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Nam trúc nấp ở sau gốc cây vội nhìn xung quanh, gã quen thuộc với cảm giác này, lần trước chính là có cảm giác như vậy, lại đến rồi. Gió dần dần lặng yên, kiếm trong tay văn khúc chuyển động, tay phải nhất kiếm lên, từ trái qua phải, chậm dãi cắt ngang một kiếm. Động tác rất bình thường, lưỡi kiếm quét qua nơi nào, nơi đó tựa như có tia lửa bắn ra, giống như là sệt qua sát thép, nhưng đó lại là những tia lửa màu đen rất nhỏ. Nếu đến gần nhìn kỹ,
đường có thể nhận thấy kỳ thực chúng là những vết nướt hư không, một kiếm này dường như kết nối với thứ gì đó phía sau hư không. Một kiếm vung ra, nam trúc nấp ở sau góc cây cất tiếng lẩm bẩm. Đây là lần thứ hai gã nhìn thấy tư thế mở đầu của chiêu này, vừa nhìn liền biết đây là chiêu thứ tư trong phong trần kiếm quyết. Chỉ là chiêu thứ tư này có khác biệt rất lớn với kiếm quyết trong tưởng tượng của gã, bất kể là chiêu thứ nhất gã đang luyện, hay là chiêu thứ hai lão thập ngũ vừa mới hiểu được bước đầu.
Đó đều là dùng nhanh để hợp nhất, kiếm thức càng nhanh càng tốt, nhưng đến chiêu thứ tư này vậy mà lại biến thành chậm rãi. Vừa ra tay liền dùng đến chiêu này, có thể hiểu được, không dùng chiêu này làm sao có thể đối chiến với cao thủ như Văn Cồn. Lúc trước, khi Văn Khúc hỏi Gã kiếm pháp này đến từ đâu, Gã tự nhiên chỉ nói một cách mơ hổ, không tiện nói rõ nguồn gốc. Không cần tiết lộ ra cảnh của mình, thực tế.
Gã biết rằng ngay cả lão thập ngũ cũng không biết rõ lai lịch cụ thể của kiếm pháp này. Tuy nhiên, Văn Khúc nói với Gã, người sáng tạo ra kiếm pháp này nhất định không phải phàm nhân, hẳn phải do tiên gia để lại, bởi vì người chưa đạt đến cảnh giới đó là không thể viết ra được cảnh giới như vậy. Tại nhân gian chắc hẳn cũng không có ai luyện đến Đại Thành, nếu không, nó sẽ không im lặng vô danh như thế. Lúc này, Gã lại mở to mắt ra nhìn, nhìn xem những biến đổi chi tiết trong chiêu thức của Văn Khúc.
Hy vọng có thể nhìn ra được kết quả gì đó có lợi cho việc tu luyện của mình sau này. Nhưng nhìn lui nhìn tới cũng chỉ thấy đó là một động tác phạch kiếm ngang rất bình thường, hơn nữa động tác còn rất chậm, không sợ người ngoài nhìn ra được kết quả gì. Càng xem, trong lòng gã càng không nhịn được gào thét lên, đây chính là sự huyền diệu của cảnh giới tâm ngự kiếm sao. Tập trung ở bên trong, không hiện ra bên ngoài, có lẽ cả đời này mình cũng không thể nhìn ra được con đường bước vào một chiều này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT