Đúng lúc này, không trung bên ngoài lại có động tĩnh như sấm sét, vừa nghe liền biết là phổ nhạ trở về, đi nhanh, trở về cũng nhanh. Hai người nhanh chóng lướt ra khỏi cửa hàng nhìn xem, phát hiện đúng là phổ nhạ trở về, đang bay về phía cột đá khổng lồ giữa biển. Kha mật rõi mắt nhìn ra xa, sau đó lộ vẻ kinh ngạc nói, đó là ô ô ư. Bọn họ đã bắt được ô ô rồi sao? Rước lời liền lướt đi. Hoặc lãng không nhìn thấy rõ, nhưng cũng không biết.
Gã giật này mình, không phải Ô Ô đi cùng với đám người hướng lan huyên sao. Tại sao lại bị bắt, đã xảy ra chuyện gì? Gã tức thì có chút lo lắng, nhưng gã không có tư cách trực tiếp đến gần vân côn, nên chỉ có thể ở xa ngước đầu chờ đợi. Kha mặt hạ xuống trên đỉnh thạch trụ, vừa nhìn liền nhận ra đúng là Ô Ô đã hiện ra nguyên hình với vẻ mặt ngay dại và miệng chảy nước miếng. Trên người có nhiều vết thương bê bét máu, không biết do ai gây ra.
Vân Côn đã ra khỏi nhà gỗ, Đích Thân đặt tay lên người ô ô để thi pháp kiểm tra. Lê Hoa cũng xuất hiện ở bên cửa sổ, tò mò quan sát. Phổ Nhạ liếc nhìn khà mật mặt giày tự tiện đến đây xem náo nhiệt, mặc dù có chút không vui nhưng đang ở ngay trước mặt Vân Côn nên cũng không tỏ ra quá mức khó chịu. Thấy Vân Côn tự tay cười bỏ cấm chế trên người ô ô, cô ta liền tiếp tục bẩm báo, chỉ cần không bị chọc tức, hắn sẽ một mực hồn siêu phách lạc như vậy. Nếu bị chọc giận
Hắn sẽ lập tức nổi điên lên và tấn công bữa bãi, quả thực không bình thường, hỏi gì cũng không biết trả lời. Sau khi kiểm tra, Văn Côn phát hiện con đại vượn này mặc dù bị chút thương tích nhưng không thấy có vấn đề gì khác, không khỏi hỏi, thật sự đã ngu ngốc rồi sao. Phổ Nhã không biết vì sao Y lại hỏi như vậy, tên Ô Ô này đã biến thành ngu ngốc khi ở chỗ đám người hướng Lan Huynh rồi, nếu không thì làm sao sẽ rơi vào trong tay bọn họ.
Rõ ràng là gã đã trở thành gánh nặng và những người đó lại không thích hợp giết chết gã, mang theo thì không tiện nên chỉ có thể từ bỏ. Vân Côn cũng chỉ tùy tiện hỏi cho có mà thôi, trước tiên dẫn đi trong giữ, để ta nghĩ xem có cách nào chữa chị hay không. Vâng, Phổ Nhạ nhận lệnh, dô tay nhắc con đại vượng kia lên. Trước khi rời đi, cô ta liếc nhìn khà mật, thấy lão ta không có ý định rời đi, trong mắt còn sáng lên vẻ kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
cô ta cố kìm nén sự bất mãn trong lòng rời, đi trước. Kỳ thật đây chính là điều cô ta bất mãn nhất đối với Kha Mật, ngay từ đầu Kha Mật đã luôn bỏ qua cô ta để tiếp xúc trực tiếp với Vân Cồn. Không như Cửu Hạp, mọi việc trước tiên đều trao đổi với cô ta, về phương diện đối nhân xử thế, Kha Mật quả thực kém hơn Cửu Hạp không chỉ một chút. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính để cho người khác chơi đùa cổ thì trở thành cổ sư, còn lão ta chơi đùa cổ thì trở thành cổ ma.
Vân Côn chú ý thấy Kha Mật chưa đi, hỏi, người có việc gì sao? Kha Mật trước tiên liếc nhìn hoa, sau đó đến gần trước mặt Vân Côn, nhỏ giọng nói, không phải Thượng Tiên đang hỏi ô ô có phải thật sự đã trở thành ngu ngốc rồi hay không sao? Nhỏ cũng có suy nghĩ như Thượng Tiên, có chút hoài nghi, mấy người sích lan các vừa bị bắt, hán liền xuất hiện. Xuất hiện không sớm cũng không muộn, có phải quá trùng hợp rồi hay không? Lão ta đâu phải có cùng suy nghĩ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT