sắp phải đối mặt với sự kiện trọng đại như thế, nhưng phía bên hướng lan huyên lại dấu dấu dếm dếm mọi chuyện, mong phá sao có thể ngồi xem, như vậy về sao bị người ta bán cũng không biết, lão ta, hỏi ba người có thể chấp nhận điều đó hay không? Ba người long hành vân cả kinh, không ngờ phía sau lại có ước hẹn người ngày này. Hoàng Tu hùng chầm rộng hỏi, nếu bên ngoài không mở ra như hứa hẹn, chẳng phải chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong cự linh phủ này sao? Mông phá!
Đây chính là điều ta muốn nói. Nếu bị kẹt lại trong giới này, chúng ta ở lại như thế nào? Một khi Vân Côn buông tay buông chân vây quét chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ? Với lực lượng của chúng ta có thể chống cự đến cùng không? Ta muốn nghe ý kiến của các người, các người cảm thấy cần phải làm gì? Ba người sích lan cắt nhìn nhau, Phượng Quan Vân nói, mong tiên sinh bảo ta đi làm trinh sát, chắc hẳn đã có chủ ý.
Tiên sinh có cao kiến gì không hại nói ra cho mọi người cùng nghe? Mong phá xua tay, không phải cao kiến gì, chỉ là một biện pháp ứng đối bất đắc dĩ mà thôi. Chư vị, nếu chúng ta thật sự bị kẹt lại nơi này, ngoài việc quy thuận vào vân côn, các người cảm thấy còn có thể có lối thoát nào không? Vừa nghe được lời này, ba người đều sửng sốt, lòng hành vân bất mãn nói, đây đâu phải là biện pháp. Nếu phải quy thuận vào, chúng ta cần gì còn phải trốn tránh.
đương nhiên phải trốn, không thể quy thuận vào một cách mù quáng, chúng ta đưa tới cửa cho người ta làm thịt, hay là thật sự có thể tạm thời sống sót, ít nhất cũng phải có cân nhắc. Nếu chỉ có đường chết, đương nhiên sẽ thả chết không hàng. Long Hành Vân không hiểu, nói, làm sao có thể biết được điều đó. Nghe nói tên thượng tiên đó hỉ nộ vô thường. Mong phá, cho nên phải có một trinh sát đi dò đường cho chúng ta. Phượng Quan Vân
Ta đi thì cũng chỉ có thể quan sát được động tĩnh biểu hiện ra ngoài, làm sao có thể giò xét được điều đó. Hoàng Tu Hùng tiếp lời, chậm dãi nói, nếu ta đoán không sai, hắn là muốn để cho người quy thuận vào nằm vùng ở bên đó. Long Hành Vân và Phượng Quan Vân đều sửng sốt. Mong phá dơ ngón tay cái lên với Hoàng Tu Hùng. Long Hành Vân trực tiếp bác bỏ, không được, việc này quá nguy hiểm, không khác gì đi chịu chết. Mong phá.
Cho nên việc này nhất định phải do người chung nghĩa đi thực hiện. Về phần chịu chết thì chưa chắc, chỉ cần còn có ích, không ai sẽ đi làm sát. Các ngươi hãy nghe ta nói, bất kể ngày mai cổng có mở ra hay không, đều cần phải có người của chúng ta ở đó. Nếu không mở ra, một khi văn côn triển khai truy sát chúng ta, các ngươi chắc hẳn đều biết có người nằm vùng ở bên đó sẽ có tác dụng lớn cỡ nào. Nếu cổng mở ra, một khi thông đạo bị văn côn kiểm soát.
Muốn thoát được ra ngoài chúng ta cũng cần phải có sự chở giúp của người nằm vùng. Xét theo tình hình xảy ra tại cử linh động, chắc chắn cũng có người giới chứng ta bị vân côn cấp thu nạp. Ta biết điểm yếu của bọn họ, một khi cần lợi dụng họ, chúng ta cần có người ở bên đó tham gia. Bất kể cổng tiên phủ có thể mở ra hay không, chúng ta đều cần phải có người đáng tin cậy ở bên đó mới. Được, nếu không chúng ta chính là người mù kẻ điếc, chỉ có thể chờ chết. Sau một lúc im lặng…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play