Mục ngạo thiết vội vàng rời đi, đến thông báo cho hướng Lan huyên. Chỉ chốc lát sau, liền thấy hướng Lan huyên đi tới. Chuyện gì? Hướng Lan huyên không hề, tỏ ra lịch sử khi nói lời chào hỏi Dữu Khánh. Dữu Khánh xoè bàn tay ra cho nàng nhìn thấy đầu to, nhỏ rộng thông báo, hoắc lãng đã tìm được cây châm, nói là đang để ở chỗ người đứng tối hôm qua. Nhìn thấy đầu to đã quay lại, hướng Lan huyên có phần kinh ngạc, tìm được nhanh như vậy ư.
mong phá nó không sai, nó được ném ở dưới cây cột đó. Dữu Khánh, nếu đã tìm được, vậy chúng ta hãy nhanh chóng đi lấy nó về đi. Nghe Hắn nói như vậy, hướng lan huyền chóp chóp mắt rồi như không tán đồng lồi của Hắn, nói, không cần, chỉ là một cây châm cải tóc mà thôi. Đã ngâm trong nước biển lâu như vậy, chất độc ở trên đó chỉ sợ không còn bao nhiêu hiệu quả, hơn nữa bây giờ cũng không dùng đến. Chờ khi có cơ hội thuận tiện thì ghé lấy.
không cần phải đặc biệt đi một chuyến. Dũ khánh ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi, rất nhanh chuyển sang nghiêm túc nói, đúng vậy, chỉ là một cây châm cài tóc, quả thực không cần Đại Hành Tẩu phải đích thân đi một chuyến. Vậy đi, Đại Hành Tẩu nói cho ta biết nó ở đâu, để ta nói A-Lang Đại Cô đi một chuyến là được. Ô, hướng lan huyên ô một tiếng đầy ẩn ý, áp sát mặt mình đến gần mặt hán, hỏi với kiểu chơi đùa, nếu biết nó ở đâu.
Có phải sẽ bỏ qua ta để tự đi lấy hay không hả? Dữu Khánh bị ép phải hơi ngửa người ra sau, mặt không đổi sắc tim không loạn, nghiêm túc nói, cần phải vậy sao? Chỉ là một cây châm mà thôi. Nói cũng đúng. Hướng lan huyên xoay người lại bỏ qua cho hắn, dơ tay vén tóc, nói, lúc trước bị vân côn đánh, toàn bộ đồ trang sức trên đầu đều mất hết, tóc tai bù sù, rất cần một cây châm cải tóc. Dữu Khánh sững sờ nhìn nàng.
Rất muốn hỏi xem nàng có ý gì. Hướng lan huyên quay lại cười ngọt ngào, đúng lúc định đến bờ biển quan sát tình hình phía bên vân Côn, ta sẽ tiện đường ghé lấy. Rước lời liền cầm lấy đầu to trong tay hắn, lóe lên rời đi. Dữu Khánh vẫy tay ra hiệu dừng lại, động tác cứng lại đó, không thể kéo người quay lại. Mục ngạo thiết đang hóng gió ở cách đó không xa chú ý thấy liền lập tức đi đến, nhỏ rộng hỏi, sao rồi. Dữu Khánh từ từ bỏ cánh tay đang dơ lên xuống,
có phần chán nản, lúc trước nàng ta đã nghi ngờ nguồn gốc của cây chầm đó. Nữ nhân này tinh minh như quỷ, sợ là không thể gạt được nữa. Mà thôi, trước tiên lấy đồ về đã, vẫn tốt hơn là bị mất. Ở một phía khác, Phượng Quan Vân rời khỏi thân cây đang nấp, luôn trở về bên cạnh Long Hành Vân, ở đó có cả Mông Phá. Mông Phá và Long Hành Vân sóng vai ngồi cạnh nhau dưới đất. Bây giờ, Mông Phá và ba người Sích Lan các này tương đối thân cận với nhau.
có vẻ như đã tụ tập với nhau thành một nhóm. Hướng Lan huyên lại rời đi rồi, không biết là đi đâu. Phượng quan vân nửa ngồi phía sau lòng hành vân, nhỏ dọng báo. Mong phá cười haha, có nhìn thấy không, có chuyện gì đều tránh chúng ta. Hiện tại tiềm rằng mọi người đều cùng một nhóm, nhưng rõ ràng vẫn có sự khác biệt trong ngoài, căn bản không coi chúng. Ta là người mình, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, hậu quả khó liệu A.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT