Lượng mật ong gã moi ra khá lớn, thực sự là bởi vì phát hiện thấy văn khúc bị thương quá nặng, sợ cho ông ta ăn ít sẽ không có tác dụng. Văn khúc ngửi ngửi, thấy rất thơm, nhưng lại có cảm giác là lạ, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người cho thuốc theo kiểu móc từng cục như vậy, lập tức hỏi, đây là thuốc trị thương à? Kỳ thực ông ta đã lục loại toàn bộ đồ đạc trên người Nam Trúc một lần, và cũng đã mở lọ đồ này ra xem, nhưng không biết được thứ gì chứa ở trong đó.
Nhìn xền xệt rất có thể là thuốc ngoại thương bôi ở ngoài da, không ngờ lại là để ăn vào. Nam Trúc liên tục gật đầu, đúng vậy, tiền bối, Ngài bị thương rất nặng, nhanh chóng ăn vào đi. Văn Khúc hỏi tiếp, đây là linh dược giúp người có thể tái sinh tay chân bị mất sao? Đến thời điểm này rồi mà còn hỏi đông hỏi tây, Nam Trúc không biết ông ta nghĩ như thế nào, vì để cho ông ta nhanh chóng ăn vào, gã gật đầu trả lời lấp lửng, không khác lắm. Văn Khúc vảnh dâu trợn mắt nói
Hiện tại là lúc chữa thương cứu mạng, cái gì gọi là không khác lắm. Thuốc là thứ có thể ăn bậy bạ sao? Ta nói nhà mập mạp, người lấy linh dược này ở đâu ra vậy? Nam Trúc than thở, thực không dám giấu dếm, là dược đồ cho. Ông không thể tiết lộ việc này ra ngoài, nếu không dược đồ sẽ phải gặp phiền phức. Văn khúc lẩm bẩm, dược đồ lại có thể luyện ra linh dược như thế. Tiết cái gì mà tiết, mọi người có thể sống sót đi ra ngoài hay không còn chưa biết chứ?
Ôi ôi, văn lão của ta, đây là lúc nào rồi mà ngài còn quan tâm điều này. Nhanh đi, nhanh ăn vào đi. Nam chúc không khỏi thở dài, người khác có muốn ăn gã cũng không cho, không nghĩ tới lần này đến lượt gã phải cầu người ta ăn. Nếu không phải vì cân nhắc đến việc phải dựa vào vị này để thoát thân, gã chưa chắc đã lấy thuốc này ra. Được rồi, văn khúc làm như là ta đang nể mặt ngươi, há miệng ngậm đầu ngón tay gã cuốn lưỡi liếm sạch sẽ.
khi nuốt xuống còn lẩm bẩm mấy tiếng, thật ghê tẩm. Nam chúc chùi chùi nước miếng trên ngón tay, trong lòng thầm nói, ta không nói ghê tẩm thì thôi, ông có gì phải ghét bỏ. Bởi vì, người ta có địa vị, có thực lực, gã không thể nói gì, và gã cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu, không thể làm được gì nhiều hơn nữa. Gã say người, thắt lại lưng quần cho vừa với vòng eo đã gầy đi của mình, tránh để cứ phải dùng tay xách quần, tiếp đó bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình.
Vừa dọn dẹp gã vừa hỏi, tiền bối, Ngài đã ẩn cư nhiều năm như vậy, vì sao còn phải chạy tới đây mạo hiểm chứ? Bởi vì các người A, chuyện các người muốn tiến vào tiên phủ gây ồn ào khiến cho tất cả mọi người tu hành giới đều biết, ngay cả ta, người một mực trốn trong tường vây cũng nghe nói tới. Không phải, ý ta muốn hỏi là Ngài đã ẩn cư rồi, có lẽ không còn ham muốn vật chất gì? Lẽ nào Ngài cũng là vì tìm bảo vật, cầu trường sinh hay là muốn được tiên duyên gì đó sao?
Ưng, cứ một mực nhốt mình ở trong bức tường không đi ra ngoài cũng chán, ta muốn nhìn xem cảnh tượng bên ngoài như thế nào rồi. Ta nói nha mập mạp, ta biết người nói nhảm nhiều, nhưng vẫn không ngờ tới người lại dông dài đến thế. Lão phu đã bị thương nặng sắp chết, ngươi còn lôi kéo ta nói chuyện phím, không để cho ta tập trung chữa thương, có thích hợp không? Ếc Nam chúc quay đầu lại nhìn ông ta, dịn chút mồ hôi, cảm thấy hình như mình đúng là nói quá nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT