Nhưng Văn Khúc cũng không hề hoảng loạn, sau khi đối diện với ánh mắt đối phương, tại lúc đôi mắt người đó mở to ra chuẩn bị hết lên thì ông ta dơ tay cách không chụp tới. Quả cầu lửa trong nhái mắt liền bị dập tắt, tựa như chưa hề có ai từng đến kiểm tra nơi tối tăm này. Còn người kia và nhục xí tứ cước xa cùng lúc nổ tung thành đống máu thịt, cùng nhau rơi xuống trong mặt nước ẩm ẩm dậy sóng, không có bất kỳ kẻ nào chú ý tới. Văn Khúc thoát ra khẽ lõm, lại tiếp tục đi theo quan sát phía dưới.
Mấy người hướng lan huyên nấp ở phía trên vực sâu quan sát phía dưới không thể thấy được những gì xảy ra bên trong hang động, căn cứ tình hình nhân viên bay tới bay lui trên không. Bọn nàng lại chuyển vào trong rừng núi, tránh tránh né né lẻn đến phía sau núi, quả nhiên phát hiện một cửa hang động khác và cũng nhìn thấy Phổ Nhạ, bọn nàng liền tiếp tục nấp kỹ quan sát. Bên trong hang động, ánh sáng phía trước càng ngày càng sáng rõ và to lên, một cửa hang thật lớn dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
thậm chí còn có thể nhìn thấy phổ nhạ đứng chờ ở trên bờ. Cầm của những cự nhân ở trong nước đã có thể nhô lên khỏi mặt nước, không cần phải nhảy loi choi trong nước để ngoi lên lấy hơi cầu sinh. Sau đó cổ và vai từ từ nhô lên khỏi mặt nước, nữ nhân lộ ra khỏi mặt nước theo bản năng che chắn ngược mình. Hầu hết mọi người đều quan sát những người xung quanh, khi so sánh với nhau, bọn họ không nhận thấy mình có biến lớn. Ở giữa bọn họ,
một người đàn ông mạp mạp trắng trẻo vung tay vung chân ra sức bơi, trông rất nhỏ bé và cũng rất thu hút sự chú ý. Phổ Nhạ ở trên bờ đảo mắt qua liền nhìn thấy gã, lập tức cao mày, vẻ mặt đầy kinh ngạc và nghi hoặc, không rõ có chuyện gì xảy ra. Có một cự nhân khác đến bên cạnh, tay nâng một cái khay râng lên, bên trong chất đầy các loại hoa quả to to nhỏ nhỏ. Phổ Nhạ đưa tay bốc một nắm, tựa như bốc đậu, ngẩn đầu thả vào trong miệng, nhai nuốt không cần bỏ hạt.
đưa tay bốc liên tiếp mấy nắm. Đối với người bình thường, số lượng hoa quả cô ta nuốt một lần là khó thể tưởng tượng nổi. Cô ta vừa ăn, vừa nhìn đám người thoát thai hoán cốt đang đi ra ngoài, phần lớn sự chú ý đều dành cho người dường như không hề bị ảnh hưởng gì kia. Cửu hạp từng bước đi ra khỏi mặt nước, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi tay mình. Khi cơ thể lộ ra khỏi mặt nước càng ngày càng nhiều, sức nâng của nước dần dần giảm đi, rã cảm thấy mệt mỏi tăng lên, hai chân.
dường như không đỡ nổi trọng lượng cơ thể, sức nặng cơ thể khiến gã khó thể dựng thẳng sống lưng. Từng thân thể đi ra khỏi mặt nước, lưng còng xuống, nước chảy dòng dòng trên người, khó khăn cất bước đi lên bờ. Có người loạn chọng đứng không vững, ngã sắp xuống nước, rồi tiếp tục bò tới trước, từng người từng người lần lượt ngã sắp xuống. Đang chăm chú quan sát, Dữu Khánh, trợt nghe một tiếng suyệt khẽ bên cạnh, còn có ngón tay chọc vào hắn, hắn quay đầu nhìn lại, đó là Nam Trúc.
Hắn thấy Nam Trúc chỉ vào cây đại thụ ở một bên, có vẻ thần thần bí bí, không biết làm cho quỳ gì. Mấy người cùng nhìn qua, thấy đó chỉ là một cây đại thụ mà thôi, mặc dù rất cao to, nhưng loại cây như thế này rất phổ biến trong cửa linh phủ, chẳng có gì là lạ, không nhìn thấy có gì đặc biệt. Trong lúc bọn Hắn đang thắc mắc không biết Nam Trúc có ý gì thì Nam Trúc nhận ra được bọn Hắn không hiểu ý mình, gã lại chỉ tới cây và nhỏ rõng nhắc nhở, là cây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT