Hiện tại, câu hỏi đè nặng trong lòng y lúc này là, đám người thám hoa lang tìm Côn nô để làm gì? Là chuyện tốt hay chuyện xấu? Y cảm thấy khó có khả năng là chuyện tốt, nếu thực sự là chuyện tốt thì bọn hắn có thể quăng minh chính đại công khai tìm y, không cần phải che che dấu dấu như vậy. Phải làm sao bây giờ? Liệu mình có thể trốn mãi được không? Sống muộn gì những người đó cũng sẽ biết mình chính là Côn nô. Nhĩ đến đây, Vân Con rồi đột nhiên ngẩn người.
Bọn hắn không biết vân Côn thượng tiên mình đây chính là Côn Nô ư. Bọn hắn thật sự không biết sao. Những người đó đã bắt được không ít miệng lưỡi, làm sao có thể không biết Y chính là đệ nhất nhân trong cựu linh phủ này. Bọn hắn có thể tới đây tìm Côn Nô, làm sao có thể không biết Côn Nô là người ở lại đây để canh giữ nơi này. Nghĩ đi nghĩ lại, về kinh nghi càng ngày càng hiện rõ trong mắt Y. Côn Nô là người điều khiển Côn. Y cũng là người không chế Côn.
Côn nô và Vân Côn chỉ khác nhau một chữ, mối liên hệ như vậy rất khó đoán ra sao. Vì sao ngay cả một câu hỏi cũng không có? Nếu đã biết được y chính là Côn nô, vậy thì chuyện vừa rồi là như thế nào? Không đúng, có điều gì đó kỳ quặc trong chuyện này. Nếu nói bọn hắn là cố lộng huyền hư, nhưng đòn xuất thủ bất phàm của Hòa Thượng lại là sự thật, nơi này nổ tung ra một cái lòng chảo lớn như vậy không phải là giả dối. Nhưng càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không thích hợp.
Chết tiệt, chẳng phải muốn tìm cô No-Sao. Ánh mắt Y lóe lên, quay đầu lại nhìn về một phương hướng nào đó, thân hình đột nhiên lao vuốt lên không, xông thẳng lên trời. Xuyên qua lớp bụi mù chưa tan, bay vọt qua sơn sơn thủy thủy, với tốc độ của Y, không mất quá nhiều thời gian đã đến được bờ biển, cũng chính là vị trí lối ra vào tiên phủ. Y từ trên trời lao xuống, trực tiếp hạ xuống trên đỉnh một trong hai cây cột khổng lồ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Bất kể những người đó đang chơi trò gì, là hư hay là thực, từ giờ trở đi, Y sẽ canh giữ tại lối ra. Cho dù là ai muốn ra vào đều phải qua một cửa là Y. Đám người thám hoa lang không phải muốn tình cô no sao. Khi gặp lại, Y sẽ tự giới thiệu, dù sao, là phúc hay là họa đều tránh không khỏi. Lý lẽ rõ rằng, nếu đối phương thật sự có thể dễ dàng nghiền bởi vì bị nhốt trong cửa linh phủ này, Y chắc chắn không thể chạy thoát.
sống muộn gì cũng sẽ bị tìm ra. Y không còn cách nào khác, không biết những người này đang chơi đùa cho gì, đảo qua đảo lại, đã phụng bồi lâu như vậy, Y cảm thấy đầu ác mình suy nghĩ không nổi nữa. Hoàn toàn không thể hiểu được, Y nghĩ không ra nên rất khóát không nghĩ nữa, mọi người cứ trực tiếp nói thẳng cho rồi. Ô, Y bỗng nhiên răng rộng hai tay, ngửa mặt lên trời cất lên một tiếng gầm lớn kéo dài và lan truyền đi xa, Y đang truyền thông tin cho nhân thủ của Y ở gần đây.
báo cho thủ hạ biết y ở nơi này. Y canh giữ một mình ở nơi này là vô ích, Y muốn điều động nhân thủ, bắt đầu có hành động, Y muốn biến bị động thành chủ động. Sau khi đã chạy thật xa, trên đường còn rẽ qua rẽ lại mấy lần, xác nhận Vân Côn sẽ không dễ dàng đuổi theo được, Minh Tăng mới mang hai người hạ xuống. Hướng Lan Huyên bị thương rất nặng, lỗ mũi đang chảy máu, nhất định phải được chữa trị kịp thời. Thả người ngồi dựa vào trên một tảng đá, Minh Tăng sắn tay áo lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT