Dữu Khánh đã hiểu được phần nào, “Nói cách khác, sau khi giết hai con cổ trùng này, tương đương với việc cổ sư ở bên ngoài nhận được tín hiệu mở ra vổng tiên phủ.”
Minh tăng sửa lại: “Giết một con, giữ lại một con, mới là tín hiệu mở ra. Nếu cả hai con đều chết, cổng có thể vĩnh viễn không bao giờ mở ra nữa.”
Có ý gì? Dữu Khánh vừa định hỏi, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý nghĩa của sự sắp đặt này, không khỏi cảm khái, “Ba vị Bán Tiên đó thật là đủ cẩn thận, nhưng sự thận trọng này hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của đại sư, xem ra, bọn họ rất tín nhiệm đại sư.”
Minh tăng: “Bọn họ cũng không muốn Nhân gian gặp phải một trận kiếp nạn, về điểm này, bọn họ và bần tăng đều có ý nghĩ như nhau.”
Dữu Khánh bĩu môi, “Ta e rằng điều bọn họ lo lắng không phải vì thảm họa nào đó cho Nhân gian, mà vì lợi ích của chính bản thân bọn họ. Nếu bọn họ thật sự muốn ổn thỏa, cần gì phải vòng vòng vèo vèo như vậy, tự mình đi vào xem xét thực tế, nhìn thực tế để quyết định, cách này tốt hơn bất kỳ cách nào khác. Ta thấy, bọn họ chằng qua là nhằm vào lòng từ bi của đại sư để lợi dụng mà thôi.”
Minh tăng dường như không ngại điều này, “Nếu chưa thể chắc chắn mở cổng tiên phủ ra sẽ không có vấn đề gì, thì cho dù ngươi muốn đi ra, bần tăng cũng sẽ không đồng ý.” Nói xong ông ta lại cất lọ kim loại trên tay vào trong túi, “Nếu bây giờ ngươi muốn ra ngoài, sẽ không có vấn đề gì, bần tăng có thể đưa ra ngoài ngay bây giờ.”
Dữu Khánh xem như đã hiểu được vì sao ba vị Bán Tiên kia lại dám giao việc quan trọng như vậy cho vị này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ ta vẫn chưa thể ra ngoài, ta cần tìm Côn để giải quyết một số vấn đề trước rồi mới có thể đi ra. Đại sư không gấp chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play