“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Ngươi cho rằng chỉ có những hoàng đế kia mới muốn trường sinh sao? Tại trước khi chưa hiểu rõ tình thế bên trong này, ham muốn trường sinh khiến bọn họ không muốn từ bỏ, nhưng cũng không muốn mạo hiểm, cho nên mới giữ lại chìa khóa mở cổng trong tay mình. Nói cách khác, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta còn có thể ra ngoài hay không đều phụ thuộc vào ý nghĩ của bọn họ.” Hướng Lan Huyên quan sát xung quanh đồng thời giải thích.
Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: “Vậy khi chúng ta muốn đi ra ngoài thì phải làm sao? Chúng ta không có cách nào để liên lạc với bọn họ.”
Hướng Lan Huyên: “Bọn họ và chúng ta so sánh thời gian giữa trong và ngoài, nhận thấy không khác nhau lắm, cho nên đã thống nhất với chúng ta, bắt đầu từ hôm nay trở đi, đầu giờ Thìn ngày thứ mười, sẽ mở cổng tiên phủ ra trong khoảng thời gian rất ngắn, nếu không có ai đi ra ngoài sẽ lập tức đóng kín lại. Cho nên muốn ra ngoài thì cần sớm chạy đến chờ đợi. Chỉ cần chưa có người đi ra, tại trong một khoảng thời gian nhất định, bọn họ sẽ cách mười ngày mở ra một lần. Đây là chuyện bí mật, chỉ có mấy người chúng ta biết được, chúng ta cũng không được phép tiết lộ ra ngoài. Nếu để lan truyền ra, hậu quả sẽ khó thể tưởng tượng nổi.”
Chỉ cần còn mở ra là được, Dữu Khánh khẽ thở phào nhẹ nhõm, mắt cũng chớp một cái, không cho phép tiết lộ ra ngoài ư, chẳng phải là đã tiết lộ cho hắn rồi sao, trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại hùa theo: “Đúng là không thể tiết lộ ra ngoài, một khi có người rơi vào tay Côn nô, chúng ta không thể trông chờ mọi người đều có thể giữ kín miệng, hậu quả thực sự sẽ khó mà tưởng tượng.”
Vẫn giữ cảnh giác với xung quanh, Hướng Lan Huyên nhẹ giọng nói: “Đây là mấu chốt của vấn đề, vấn đề chúng ta có thể nghĩ đến, ba vị Bán Tiên đó không phải không nghĩ ra. Cho dù mấy người bọn ta không tiết lộ ra ngoài, một khi đối mặt với cao thủ như Côn nô, xác suất rơi vào tay Côn nô kỳ thực cũng giống những người khác, ai dám cam đoan Côn nô không cạy được miệng chúng ta. Với sự cẩn thận của ba vị Bán Tiên đó, ngươi cảm thấy bọn họ có mạo hiểm như vậy không?”
Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Ý của ngươi là?”
Hướng Lan Huyên nói: “Mọi việc có thể không đơn giản như vậy. Lần này đi ra ngoài, chúng ta đặt chận tại trên hòn đảo gần đây, chính là khu nhà của Bàng Vô Tranh. Thời gian chúng ta trao đổi không quá lâu, sở dĩ kéo lâu như vậy mới quay lại là vì chờ ba vị Bán Tiên bọn họ đưa ra quyết sách cuối cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play