Động tĩnh không lớn nhưng lại đau đến tận xương tủy, Dữu Khánh căng cứng gò má, nỗ lực kìm nén không để cho biểu tình của mình vặn vẹo, nhịn đau nặn ra nét tươi cười, khẩu thị tâm phi nói: “Vương gia lo lắng nhiều, còn có ai dám đoạt hay sao.”
Giống như kẻ ngốc, vốn chẳng biết gì, Nam Trúc cũng đột nhiên vỗ ngực chen vào nói: “Ai dám đoạt, trước tiên phải qua ta cái đã!”
Mọi người quanh bàn, ngoại trừ Hướng Lan Huyên nhìn gã với vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu ra, hầu hết những người khác đều ném ánh mắt khinh bỉ cho gã, Dữu Khánh trong lòng thầm mắng, một cửa của ngươi không đủ cho người ta nhét kẽ răng.
Lý Trừng Hổ đột nhiên quay sang nhìn Trùng Nhi, hỏi: “Lâm Long, ta giao khoản tiền này cho ngươi, thế nào?”
“Hả?” Trùng Nhi rất bất ngờ, ngay lập tức cuống quýt xua tay, “Ta, ta không được.”
Lý Trừng Hổ kỳ quái hỏi: “Không phải vừa rồi Thám Hoa lang nói rằng với ngươi là người một nhà sao? Vì sao đưa tiền cho bọn hắn thì được, đưa cho ngươi lại không được? Cái này là người một nhà kiểu gì?”
Trong mắt Hướng Lan Huyên lộ ra vẻ nghi hoặc, hôm nay hoàn toàn xem không hiểu vị Đoan thân vương này đến cùng đang làm trò quỷ gì, nhưng vẫn lén lút tặng cho Dữu Khánh một cước nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT