Phượng Đầu lĩnh sở dĩ được gọi là Phượng Đầu lĩnh, bởi vì cây cổ thụ xa xưa này chính là biểu tượng trong lòng người Phượng tộc, nó tựa như là chiếc mào trên đầu phượng hoàng, bây giờ đột nhiên bốc cháy, khiến các tộc nhân xung quanh kinh hãi ùn ùn chạy đi cứu hỏa, nhưng thế lửa lại có vẻ càng cứu càng lớn, thật sự quỷ dị.
Xích Lan các chủ bước ra ngoài nhà sàn nhìn về phía xa, Dược Đồ đi ra ngoài nhà sàn dõi mắt nhìn xa, đều là vẻ mặt nghiêm trọng.
Bên ngoài sơn động, đám người Dữu Khánh cũng là như thế, kiễng chân nhìn chằm chằm về phía khói đặc bốc lên cuồn cuộn, cực kỳ ngạc nhiên.
Nam Trúc há miệng cảm thán, “Ai dà, thụ tổ tại sao lại cháy chứ?”
Dữu Khánh cau mày nói: “Việc này rất bất thường, nhà người thế tục nếu như nói bị đốt cháy còn được, thụ tổ có nhiều tu sĩ trông coi như vậy, có lỡ bị cháy cũng sẽ được nhanh chóng dập tắt, lửa làm sao có thể càng cháy càng lớn?”
Nam Trúc thổn thức, “Tối hôm qua đã đủ náo nhiệt lắm rồi, bây giờ ngay cả chiêu bài của Phượng Đầu lĩnh cũng bốc cháy, hết chuyện này đến chuyện khác, quả thực không bình thường.” Gã quay đầu nhìn sang Dữu Khánh, “Không phải là có liên quan với mấy chuyện mà ngươi đã làm chứ?”
Gã đang đề cập đến chuyện Dữu Khánh kéo hết người này đến người khác xuống nước lúc trước, đang có người ngoài tại đây, gã không tiện nói rõ ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play