Tác giả: Sơn Bất Ngữ Thập Nhị
Mọi chuyện càng kéo dài sẽ càng khó giải quyết. Tận dụng lúc Tiêu Duẫn Dạ bị thương, hoàng cung lâm vào hỗn loạn, bóp chết đám tư binh còn chưa kịp trưởng thành ngay từ trong trứng nước là thời cơ tốt nhất.
Tiêu Túc khẽ lim dim một lát, chợt nhớ ra mình còn một thắc mắc chưa rõ. Hắn giơ tay xoa nhẹ hàng mày của Cẩm Thần. "Thiên Nguyệt Các không phải nguyện trung thành với phụ hoàng sao, chàng làm thế nào mà có thể điều động được bọn họ?"
Cẩm Thần đáp: "Vĩnh Thuận Đế đã dùng nhược điểm uy hiếp các chủ, mới khiến Thiên Nguyệt Các quy thuận. Hiện giờ sư phụ của ta đã qua đời, sư huynh ta một lần nữa chấp chưởng Thiên Nguyệt Các, không sợ nhược điểm đó nữa, vẫn luôn bố cục để giết ông ta."
Tiêu Túc khẽ trừng lớn đôi mắt. Hóa ra có rất nhiều người muốn giết vị phụ hoàng của hắn. Làm hoàng đế đến mức này, cũng thật thất bại.
Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại bên hẻm Yên Liễu. Xe ngựa của Thái tử phủ quá nổi bật, Tiêu Túc không muốn đánh rắn động cỏ. Hắn thay một bộ y phục khác trong xe ngựa, bị Cẩm Thần ăn không ít đậu hũ, mặt đỏ bừng rồi mới đeo khăn che mặt lên.
Cẩm Thần đưa Tiêu Túc, theo chỉ dẫn của 0731, vòng một đường đến bên ngoài phủ đệ. Nhìn bức tường cao và khuôn viên rộng lớn trước mặt, Tiêu Túc có chút khó khăn, nhẹ giọng hỏi Cẩm Thần. "Làm sao vào trong đây?"
Cẩm Thần khẽ cười. "Túc Bảo gọi ta một tiếng, ta sẽ đưa chàng vào."
Trải qua chuyện tối qua, Tiêu Túc nào lại không biết Cẩm Thần muốn hắn gọi là gì. Gương mặt dưới lớp khăn che mặt càng đỏ hơn, hắn khẽ cắn răng, nhịn xuống sự ngượng ngùng. "Phu quân..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT