Tác giả: Sơn Bất Ngữ Thập Nhị
Ngày hôm sau, Tang Ninh thức dậy, trong sân đã không còn bóng dáng của hai người. Cậu ta nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi, lo lắng đến mức đi vòng vòng. May mắn thay, Cẩm Thần đã quay lại để lấy đồ, tiện thể đưa Tang Ninh đến ngôi miếu hoang.
Khi biết được những chuyện xảy ra đêm qua qua lời kể của Mộ Hoài Chi, Tang Ninh vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn.
“Không phải… Đều là người trong giang hồ, sao các ngươi nghe thấy tiếng đánh nhau mà ta lại chẳng nghe thấy gì!” Tang Ninh ngồi tựa ở bậu cửa, chiếc túi vải đeo hông căng phồng, hai tay ôm chiếc bánh bao, mặt ủ mày ê. “Thật là buồn bã, sư phụ còn bảo ta đến đây để rèn luyện việc cứu người.”
“Cứu người thì cậu rất thành thạo rồi, còn rèn luyện…” Mộ Hoài Chi không giỏi ăn nói, huống hồ là an ủi người khác. Chàng nghĩ một lát rồi nói: “Bảo toàn mạng sống là quan trọng nhất.”
Tang Ninh ôm trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương: “Mộ huynh, huynh thật biết cách an ủi người khác.”
Mộ Hoài Chi nghe vậy, nét mặt giãn ra: “Đa tạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT