Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Cẩm Thần đã bị tiếng động bên ngoài sân làm phiền, hắn khó chịu nhíu mày. Ngủ một giấc mà sao lại có lắm thứ quỷ quái đến quấy rầy như vậy.
Hắn đột nhiên mở mắt, nhìn thấy thiếu niên đang cuộn tròn trong vòng tay mình, ngủ say. Gương mặt cậu ửng hồng, biểu cảm an nhiên tự tại, dường như đã hoàn toàn thả lỏng.
Bên ngoài phòng, sát trận tướng quân đang bị linh hồn của người này hấp dẫn đến, vậy mà cậu ta lại ngủ ngon lành như vậy. Đúng là không hề có cảm giác nguy hiểm, chẳng trách lúc nào cũng bị bắt nạt.
Cẩm Thần đưa tay, nghịch ngợm nhéo mũi thiếu niên, không cho cậu thở. Trần Thù đưa tay gạt đi, lẩm bẩm một tiếng: “Đừng nghịch.”
Giọng điệu mang theo vẻ hờn dỗi, giống như đang làm nũng. Điều này khiến hắn theo bản năng rụt tay lại, thậm chí còn vỗ vỗ vai cậu. Sau đó Cẩm Thần mới sực tỉnh: “...?”.
Nhóc con này ngủ một giấc, tính tình cũng lớn hơn sao? Còn cả cái phản ứng theo bản năng vừa rồi của mình là sao? Hắn không chấp nhận, nhéo vai cậu rồi nhấc lên, giữ trong lòng mình.
“Dậy đi, không được ngủ nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play