Tác giả: Sơn Bất Ngữ Thập Nhị
Đoạn ghi âm trên diễn đàn vừa được đăng tải mười phút thì đã bị quản trị viên trường học khóa lại. Cẩm Thần cũng không hề nóng nảy, ý định ban đầu của cậu là để nhà trường thấy, sau đó sẽ đích thân nói chuyện với hiệu trưởng.
Nhưng dù chỉ vỏn vẹn mười phút ngắn ngủi, số lượng bài đăng được chụp lại và chia sẻ lại đã không ít. Dù sao thì tâm lý "hóng dưa" và xem náo nhiệt của sinh viên vốn không ai sánh bằng.
Lâm Nhạc được Mâu Nguyên đưa vào bệnh viện, còn phía phòng hiệu trưởng đã xử lý mọi việc rất nhanh gọn. Đối với một học sinh tai tiếng đầy mình, việc buộc thôi học là chuyện đương nhiên. Nếu không làm vậy, chẳng những không nhận được khoản quyên góp từ gia đình Cẩm, mà nếu cảnh sát tìm đến trường thì chỉ tổ thêm phiền phức.
Thẩm Thanh Từ biết tin Lâm Nhạc bị buộc thôi học sau khi buổi diễn tập kết thúc, và giá trị hắc hóa của cậu cũng giảm đi 10 điểm. Lúc này, các bài đăng trên diễn đàn đã bùng nổ đến mức quản trị viên không thể nào kiểm soát nổi. Dù sao Lâm Nhạc cũng đã bị buộc thôi học rồi, nên quản trị viên đơn giản là mặc kệ, chỉ cần ngôn ngữ không quá khích thì cứ để học sinh truyền bá, cũng xem như một bài học lớn.
Còn Miria, khi biết chuyện này, giận đến mức lập tức đăng bài trên mạng xã hội, hoàn toàn cắt đứt con đường vũ đạo của Lâm Nhạc.
Tại bệnh viện, Mâu Nguyên ngồi ngoài phòng bệnh, nhìn Lâm Nhạc đang cuồng loạn trên mạng xã hội, quả thực không thể tin nổi đây là thiếu niên ngây thơ đáng yêu năm nào. Con đường vũ đạo vốn nên thuần khiết, rốt cuộc vì sao hắn lại bị lợi ích và ghen ghét che mờ đến vậy? Chẳng lẽ chỉ vì năng lực của Thẩm Thanh Từ tốt hơn hắn ư? Nhưng người ngoài người, thực lực dù có nổi bật đến đâu cũng không thể mãi thuận buồm xuôi gió.
Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng. Có lẽ chỉ có mình hắn vẫn luôn nghĩ rằng Lâm Nhạc vẫn như năm nào không thay đổi, lừa mình dối người lâu như vậy, cũng đến lúc nên vứt bỏ chấp niệm này rồi. Mâu Nguyên đứng dậy, chuyển cho Lâm Nhạc số tiền cuối cùng, coi như tiền thuốc men, rồi rời khỏi bệnh viện.
Không còn Lâm Nhạc quấy rối, hai buổi diễn tập tiếp theo đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Vào ngày diễn ra buổi dạ hội, để giữ "cảm giác bí ẩn" cho nhau, hai người kiên quyết không gặp mặt sau khi đã hóa trang xong. Nhưng khi đợi ở hậu trường chuẩn bị lên sân khấu, Cẩm Thần mới phát hiện ra, trong danh sách tiết mục cuối cùng, tiết mục đơn của cậu và Thẩm Thanh Từ lại là liên tiếp.
Hai người nhìn nhau cười.
"Mất công anh trốn tránh lâu như vậy."
Khoảnh khắc Cẩm Thần nhìn thấy Thẩm Thanh Từ, đôi mắt đào hoa của cậu lập tức sáng bừng.
"Bảo bối hôm nay thật là đẹp."
Khác với lần thi đấu trước với vũ phục và trang điểm mềm mại, lần này Thẩm Thanh Từ hoàn toàn trang điểm theo ý muốn của mình. Vũ phục màu xanh nguyệt thanh lãnh, phiêu dật, trang điểm đơn giản, tươi mới, khiến mọi người mắt sáng bừng.
Cẩm Thần thì mặc một bộ tây trang cùng áo măng tô chuẩn mực, cúc áo cài chỉnh tề không chút cẩu thả. Đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần tây cắt may khéo léo, bớt đi vài phần khí chất thiếu niên phóng khoáng thường ngày, thêm vào vài phần cấm dục, kiêu ngạo.
Bị vẻ ngoài này của cậu cuốn hút, Thẩm Thanh Từ không hề kháng cự nụ hôn khẽ cúi đầu của Cẩm Thần, đưa tay vuốt ve chiếc nơ của cậu. Các nhân viên biểu diễn khác đang đợi ở hậu trường đều xúm lại nhìn trộm. Ăn "cẩu lương", nhưng mà ngọt quá.
Khi Thẩm Thanh Từ biểu diễn, Cẩm Thần cố ý ngồi ở hàng ghế đầu, Mã Băng đã giữ chỗ sẵn cho cậu. Nhìn người yêu nhảy múa dưới ánh trăng bạc, mỗi động tác đều như lay động tiếng lòng Cẩm Thần. Cậu có thể nhìn xuyên qua những động tác vũ đạo ấy, thấy được sự kích động và tình yêu mãnh liệt kéo dài không dứt.
Nghĩ đến điệu nhảy này là dành tặng cho mình, gương mặt Cẩm Thần càng thêm dịu dàng, khóe môi khẽ cong, đôi mắt đào hoa tràn đầy sự cưng chiều, chăm chú nhìn người yêu trên sân khấu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cẩm Thần, Thẩm Thanh Từ mượn động tác, giao ánh mắt với cậu vài giây, khóe môi hơi cong. Tất cả khán giả đều có thể nhìn ra sự thay đổi trong ánh mắt Thẩm Thanh Từ, xôn xao đoán già đoán non dưới khán đài, chắc chắn là đã nhìn thấy Cẩm Thần, nếu không ai có thể khiến đại mỹ nhân khoa Vũ đạo lộ ra vẻ mặt này.
Theo động tác cuối cùng kết thúc, Thẩm Thanh Từ đứng yên định hình, dải lụa mỏng từ từ rơi xuống, che khuất mặt, ngay sau đó trượt xuống cổ. Cậu ngước mắt lên, hơi thở có chút dồn dập. Nữ MC mặc váy dạ hội vỗ tay bước lên sân khấu, nhưng không ngờ lại đưa tay về phía cậu, như thể muốn nói vài lời. Cô lập tức đưa micro cho Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Từ ổn định hơi thở, tầm mắt chậm rãi lướt qua khán phòng, cuối cùng dừng lại trên người Cẩm Thần.
Giọng nói dịu dàng truyền qua micro đến tai mỗi người.
"Điệu nhảy này, là do tôi ngẫu hứng biên đạo cách đây nửa tháng. Năm ba này, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, có bịa đặt, chửi rủa, riêng tư bị tiết lộ. Khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy cuộc đời mình cũng chỉ đến vậy, dù sao cũng sẽ thôi học hoặc không thể tiếp tục học vũ đạo nữa."
Nói đến đây, Thẩm Thanh Từ khẽ cười một tiếng, như thể tự trêu chọc mình, nhưng dưới khán đài, nhiều học sinh lại cúi đầu. Họ cũng từng trên diễn đàn, hùa theo mắng chửi Thẩm Thanh Từ, nghe gió là mưa. Mãi sau này, khi đối mặt với bằng chứng và sự thật, họ mới biết, tất cả đều là những lời bịa đặt không căn cứ.
"Nhưng sau đó, tôi đã gặp Cẩm Thần."
"Cậu ấy như một tia sáng, trong đêm thư viện oi bức ấy, xông vào cuộc sống của tôi, rực rỡ và nhiệt huyết, giúp tôi xua đi mọi bóng tối."
"Điệu nhảy này, là dành tặng cho cậu ấy."
"Tặng cho người tôi yêu."
Khi Thẩm Thanh Từ nói những lời này, cảm xúc cậu kích động, ánh mắt nhìn về phía Cẩm Thần hơi lóe sáng. Khán phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc sôi trào, tiếng hoan hô và vỗ tay bùng nổ, tiếng gầm vang trời.
Thẩm Thanh Từ một lần nữa cúi người, rồi mới rời khỏi sân khấu.
Người dẫn chương trình bắt đầu dẫn dắt. Hai người chỉ trao đổi một đoạn ngắn, thì đã đến tiết mục biểu diễn của Cẩm Thần.
Đây là lần đầu cậu biểu diễn trong trường, khi Cẩm Thần thân vận bộ lễ phục đuôi tôm màu đen bước lên sân khấu, tiếng hò reo, la hét phía dưới gần như muốn thổi bay nóc nhà.
"Cẩm Thần đẹp trai quá!!"
"Cẩm Thần!! Cậu và Thẩm Thanh Từ thật sự rất xứng đôi!"
Ánh đèn mờ đi, Cẩm Thần vừa vặn nghe được những lời này, không nhịn được khẽ bật cười.
Vài giây sau, tiếng vĩ cầm trầm bổng, du dương vang lên. Dưới khán đài dần dần trở nên yên tĩnh. Ánh đèn đan xen tách ra, sân khấu sáng bừng, tạo thành một chùm sáng xung quanh Cẩm Thần, di chuyển theo tiếng nhạc. Tiếng nhạc như lời thì thầm của tình nhân, uyển chuyển thâm tình, từng nốt nhạc như gảy lên sợi tơ tình yêu mãnh liệt.
Cẩm Thần ngước mắt, đáy mắt tràn ngập lưu luyến, thâm tình chân thành, chăm chú nhìn Thẩm Thanh Từ.
Khán giả dưới khán đài lặng lẽ lắng nghe. Những người đang yêu đều không hẹn mà cùng nắm tay người yêu bên cạnh, nhớ lại những khoảnh khắc đầu gặp gỡ, những kỷ niệm khi yêu nhau. Những tình cảm đẹp đẽ bị thời gian vùi lấp chợt dâng trào trong lòng.
Thật lâu sau, một khúc nhạc kết thúc. Cẩm Thần cũng nhận lấy micro, chỉ nói một câu:
"Xin lấy khúc nhạc này, dâng tặng cho người tôi yêu."
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên không ngớt.