Sau bữa trưa, Cẩm Thần rửa sạch bát đĩa. Vốn dĩ theo thường lệ anh sẽ vào rừng đi săn, nhưng khi nhìn thấy phu lang nhà mình đang ngủ gật trên giường tre giữa rừng trúc, khẽ phe phẩy quạt hương bồ, bỗng chốc anh cũng thấy lòng dấy lên vài phần mệt mỏi, chỉ muốn ôm lấy người thương, yên bình mà hưởng chút thời gian ân ái.
Cẩm Thần nghĩ là làm. Anh buông cung tên xuống, gọi Vượng Tài (0731) ra chơi ngoài hàng rào tre, rồi mới sải bước về phía giường tre.
Chiếc giường đó là anh cố ý làm cho Diệp Lâm hóng mát, mặt giường không quá rộng, tất cả những mối tre có thể cứa vào da thịt đều được mài giũa tinh xảo, chạm vào mát lạnh sảng khoái.
“Phu quân…”
Diệp Lâm đang say giấc nồng thì bất ngờ bị bế bổng lên, nhưng em chẳng hề kinh hoảng, chỉ mơ màng hé mắt, tự nhiên rúc sâu vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái hơn.
“Sao vậy, Lâm Lâm mệt mỏi sao?” Cẩm Thần ngồi xuống giường tre, ôm phu lang vào lòng, lưng tựa vào thân trúc, khẽ gập một chân lên để em tựa vào người mình.
“Ưm… Hơi buồn ngủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT