Tuyết tựa áo bào, y phục trắng như tuyết, ngỡ như người tuyết hóa thành. Tần Vô Nghi ngờ luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, chỉ là nàng cẩn thận lục lọi trong tâm khảm, lại không tìm được ai tương xứng.
Thôi Đông Sơn nở nụ cười rạng rỡ với Tần Vô Nghi, sau đó hạ giọng, khẩn thiết xin Tống lão tiền bối dời bước, theo hắn ra xa quan chiến, tránh cho hai vị chỉ cảnh võ phu vấn quyền trên đỉnh núi này, không thi triển được hết tay chân. Sau đó, hắn dẫn Uông Mạn Mộng bọn họ rời xa cửa thành, định chọn một tòa nhà cao cửa rộng làm nơi quan chiến. Chỉ là đêm nay gió tuyết lớn, tuyết bay tán loạn, tầm nhìn bị che khuất, đám Tiễn hầu nhi cảnh giới quá thấp, e rằng không thể thấy rõ hai bên giao đấu. Trước đó, tiên sinh và Hàn Vạn Trảm đối thoại, Thôi Đông Sơn đã giở chút thủ đoạn, Uông Mạn Mộng không thể nghe rõ, đến khi biết được thân phận hai người vấn quyền tối nay, bọn họ có mà hối hận chết.
Hai bên vấn quyền, trên đường cái giằng co, đều không vội ra tay.
Hàn Quang Hổ đứng yên, chỉ nhấc chân lên rồi đặt xuống, cả con đường tuyết dày hơn một thước, liền như bị nước nóng dội qua, hơi nước bốc lên. Lão võ phu thả chậm hô hấp, đứng vững, trải ra như một dải địa long, mặt đường khô ráo dị thường, tuyết rơi chưa kịp chạm đất đã tan, cuối cùng chỉ còn quanh chân Trần Bình An là còn đọng tuyết.
Tống Vũ Thiêu theo Thôi Đông Sơn rời đi, đến khúc quanh còn ngoái lại nhìn dị tượng kia, lão nhân mỉm cười, ai nói võ phu chúng ta không bằng thần tiên.
Thôi Đông Sơn hiểu rõ, tiên sinh vì sao phải lĩnh giáo quyền pháp, đương nhiên có liên quan đến việc làm không đứng đắn của Hàn Vạn Trảm, nhưng ngoài ra còn có một phần tư tâm.
Muốn Tống tiền bối an tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT