Trần Linh Quân nào dám vỗ vai vị kia, sống chết không đi, chỉ thiếu nước khóc lóc om sòm lăn lộn. Phu tử đành thôi, bảo Trần Linh Quân dẫn mình ra trấn nhỏ, không tới mộ thần tiên, cũng chẳng tới văn võ miếu, chỉ vòng đường đến sông Long Tu, ghé qua cây cầu đá vòm kia ngắm nghía, sau cùng tiện đường ghé mắt nhìn di chỉ miếu nhỏ tựa đình nghỉ chân nọ.
Trần Linh Quân dò hỏi: "Chí Thánh tiên sư, lão thần tiên đạo môn dáng người cao cao kia, cảnh giới có phải rất cao rất cao?"
Phu tử gật đầu: "Rất cao, nếu cảnh giới không cao, Đạo Tổ đã chẳng truyền thụ đạo pháp cho hắn. Hơn nữa vị đạo hữu này, trước kia từng có đại ân với Nhân tộc chúng ta, cho nên Lễ Thánh khi chế định địa chi tương hợp với mười hai cầm tinh, đã xếp hạng hắn rất cao. Chỉ là đạo hữu tính tình hơi bướng bỉnh... Thôi, sau lưng nói xấu người khác, không có phúc hậu."
Trần Linh Quân lo lắng không yên: "Nhưng nghe khẩu khí, hình như cùng lão gia nhà ta có chút qua lại?"
Biết làm sao đây, bản thân chắc chắn đánh không lại lão đạo nhân kia, Chí Thánh tiên sư còn bảo mình đánh nhau với Đạo Tổ sẽ phạm húy, vậy xem ra, phe mình chẳng chiếm tiện nghi chút nào.
Nói nhảm, mình với Chí Thánh tiên sư đương nhiên cùng một phe, làm người khuỷu tay không thể trẹo ra ngoài. Giang hồ hiểm ác, chính là hai phe ẩu đả, kéo bè kéo lũ đánh nhau, dù nhân số chênh lệch, phe mình ít người, đã định trước đánh không lại, cũng phải kề vai sát cánh cùng bằng hữu chịu đòn không chạy.
Trước kia lão đạo nhân nhắc tới Ngẫu Hoa phúc địa, nghe khẩu khí, lão gia nhà ta ở đó còn chịu thiệt thòi, mất mặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play