Trần Bình An còn chưa rời núi đã cảm nhận được trấn nhỏ thay đổi hoàn toàn. Ngoại trừ đứng ở đỉnh núi Địa Chân nhìn về trấn nhỏ phía xa, phát hiện bụi đất tung bay ở chung quanh, còn nhìn thấy gần trăm trai tráng ở khu vực đỉnh Viễn Mạc, phần lớn xuất thân từ thợ gốm, sức vóc hơn người, chịu được khổ nhọc, đang hăng hái chặt cây lớn.
Trần Bình An đi đến gần, tìm được một người quen vốn làm chung trong một lò gốm, hỏi thăm mới biết hóa ra trấn nhỏ muốn xây dựng một mạch bốn kiến trúc lớn là huyện nha, lầu Văn Xương, miếu Võ Thánh và miếu Thành Hoàng. Người cầm đầu là vị quan giám sát tân nhiệm tuổi còn trẻ, họ Ngô tên Diên. Còn như chức vụ huyện lệnh kia là quan hàm gì, huyện phủ nha môn rốt cuộc là nơi thế nào, dân chúng trấn nhỏ đều không hiểu rõ, cũng không quan tâm. Bọn họ chỉ biết hiện giờ có thêm một công ăn việc làm, tiền công rất tốt, lợi lộc càng phong phú hơn làm việc ở lò gốm trước kia.
Lúc trước công việc làm gốm bị cắt đứt, lửa lò đều tắt, thợ gốm quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chỉ có thể tiếp xúc với ruộng đồng, muốn nuôi sống gia đình đã không dễ dàng, càng không kiếm được mấy đồng tiền. Cho nên hiện giờ trên dưới trấn nhỏ lòng người phấn chấn, xem Ngô Diên Ngô đại nhân giống như thần tài. Thêm nữa đám lão gia giàu có của bốn họ mười tộc vốn ít giao du với bên ngoài, khi đối xử với Ngô đại nhân chỉ bằng tuổi con cháu bọn họ, hành vi cử chỉ lại rất tôn kính, trong lời nói còn có sự thân cận giữa quan và dân, ánh mắt thì khéo léo che giấu vẻ nịnh hót. Dân chúng trấn nhỏ chẳng phải người mù, mặc dù là ếch ngồi đáy giếng kiến thức nông cạn, nhưng bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt thì không hề kém.
Hiện giờ huyện lệnh Ngô Diên nhờ gia chủ bốn họ mười tộc ra mặt, thuê năm sáu trăm đàn ông trai tráng ở trấn nhỏ vào núi đốn cây, chuyên chở rời núi. Bọn họ còn chuyên môn đào ra một con đường trượt ở đỉnh Viễn Mạc, bởi vì có rất nhiều cây lớn dùng làm đòn dông cột chống, chỉ dựa vào sức người gánh xuống núi thì quá tốn giờ tốn sức, cho nên có thể bỏ vào con đường trượt kia, cây lớn sẽ tự động trượt đến chân núi. Nhưng làm như vậy thì đỉnh Viễn Mạc giống như một gương mặt bị người ta cắt ra một vết sẹo.
Ngoại trừ lên núi thì còn có xuống nước, rất nhiều đàn ông trong trấn nhỏ đến chỗ khe suối đào cát chuyển đá. Tại vị trí huyện nha được chọn ở cửa đông thành, căn nhà nhỏ đất vàng của Trịnh Đại Phong đã bị đập đổ, một lần nữa đầm chặt nền móng, ngay cả hàng rào cửa gỗ không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió cũng bị tháo dỡ.
Lúc Trần Bình An rời núi không chọn đường nhỏ giữa núi quanh co khúc khuỷu, mà trực tiếp đạp lên những tảng đá trong khe suối, nhảy nhót về phía hạ du, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Một số dân chúng trấn nhỏ nhìn thấy bóng dáng thiếu niên vác gùi cũng không ngạc nhiên, phần lớn đều biết ngõ Nê Bình có một cô nhi, từ nhỏ đã giỏi hái thuốc đốt than, khi vào núi thì giống như con khỉ không ai đuổi kịp.
Trần Bình An dừng lại ở nơi hai khe suối gặp nhau, hóa ra phía trước hơn hai trượng có một vách đá lồi lõm, nơi đó có một đám người đang tụ tập. Trên bờ và trên một tảng đá xanh nhô lên khỏi mặt nước gần vách đá, mỗi nơi có một thanh niên vóc người cao lớn đang đứng. Bên hông bọn họ đeo đao trên vỏ quấn tơ vàng, mặc một bộ áo bào màu đen sạch sẽ gọn gàng, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng màu xanh, buộc tóc cài trâm, toàn thân tỏa ra khí tức sắc bén.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play