Sau khi Nguyễn Tú chạy về tiệm rèn, phát hiện chỉ có một mình phụ thân ngồi trên ghế trúc dưới mái hiên, bèn đưa bình rượu tới, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế khác:
- Cha, các người nói chuyện xong rồi à?
Nguyễn Cung mở bình rượu ra, không cần uống mà chỉ ngửi thôi đã cảm thấy nhức đầu. Đúng là rượu hoa đào, nhưng nào phải là rượu hoa đào thượng đẳng cần hai lượng bạc, rõ ràng là loại rẻ nhất chỉ tám đồng bạc. Khóe mắt ông ta liếc thấy khuê nữ giống như có tật giật mình, hai tay vân vê góc áo, ánh mắt láo liên, rõ ràng đang sợ mình lật tẩy. Trong lòng ông ta thở dài, đành phải giả vờ như không phát hiện được gì, ngửa đầu uống một ngụm rượu, đúng là một bụng bực bội khó chịu. Ông ta chậm rãi nói:
- Nói xong rồi, xem như ổn thỏa. Lát nữa ta sẽ bảo người đến dinh quan giám sát làm gốm, tìm quan viên Đại Ly tên là Ngô Diên kia lấy hai tấm bản đồ địa thế, đoán chừng sau khi Trần Bình An khôi phục tinh thần sẽ đến xin ta.
Nguyễn Tú giống như trút được gánh nặng, mỉm cười đáp một tiếng, hai chân khép lại vươn thẳng ra, thoải mái duỗi eo mỏi, dựa lưng vào chiếc ghế trúc nhỏ bóng loáng mát mẻ.
Nguyễn Cung nghĩ đến mình sẽ gây dựng cơ nghiệp ở đây, vạn sự khởi đầu nan, điềm báo cũng không tệ, cho nên tâm tình tốt hơn mấy phần, nói một câu khen ngợi Trần Bình An hiếm thấy:
- Thằng nhóc ở ngõ Nê Bình kia, tính tình tuy đơn giản nhưng thực ra lại không ngốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT