Tống Tập Tân đứng trên đỉnh núi, tầm mắt trở nên rộng rãi. Nhiều năm như vậy ở trong ngõ Nê Bình, nhìn tới nhìn lui đều là tường đất, thiếu niên thích cảm giác trước mắt này, lên cao nhìn xa, ngàn dặm non sông đều ở dưới chân mình.
Tống Trường Kính khép bộ áo lông cáo cũ kỹ quý giá, hôm nay vị phiên vương này rất có hứng thú nói chuyện, đưa tay chỉ về một ngọn núi cao ở phía tây:
- Ngọn núi kia tên là Phi Vân, sau này có thể được Đại Ly sắc phong thành một trong mười ngọn núi chính ngoài ngũ nhạc. Dựa theo quy tắc cũ do tổ tiên lưu lại, sẽ xuất hiện một vị sơn thần được ghi vào phần đầu gia phả, được đắp nặn tượng thần kim thân, đường đường chính chính hưởng thụ hương khói nhân gian, giúp Đại Ly trấn áp khí vận một vùng, không đến mức tản mát đi nơi khác, để tránh làm mướn không công cho nước láng giềng.
- Dân chúng trấn nhỏ chỉ khi đứng trên đỉnh núi Phi Vân, mới có thể nhìn thấy ngọn núi Long Đầu dưới chân chúng ta đây. Bởi vì núi Long Đầu được đại trận bảo vệ, người trần mắt thịt bình thường không nhìn thấy quang cảnh ở nơi này, đây cũng xem là một cơ duyên. Theo như tài liệu bí mật của dinh quan ghi chép, trong lịch sử đã có mấy người nhờ leo lên núi Long Đầu mà thành công rời khỏi vùng trời đất này.
Tống Tập Tân hỏi:
- Vậy những người này có phải đều nổi bật xuất chúng, trở thành người có địa vị cao ở Đại Ly hoặc Đông Bảo Bình Châu chúng ta?
Tống Trường Kính cười nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play