Núi Lạc Phách, với tư cách là một trong vài toà đỉnh núi cao nhất của Ly Châu động thiên, vốn là địa điểm tuyệt hảo để ngắm trăng.
Thôi Đông Sơn, một thân bạch y, nhẹ nhàng khép lại cửa trúc lầu một. Thiếu niên tuấn mỹ như thần tiên ấy dừng bước, tựa như ánh trăng cùng mây trắng trở về.
Thôi Đông Sơn rón rén bước lên lầu hai, lão nhân Thôi Thành đã ra đến hành lang, ánh trăng như nước dội rửa lan can. Thôi Đông Sơn cất tiếng gọi ông nội, lão nhân mỉm cười gật đầu.
Hai ông cháu, lão nhân chắp tay đứng, Thôi Đông Sơn ghé vào lan can, hai ống tay áo buông thõng ra ngoài.
Thôi Thành không muốn nhiều lời cùng Thôi Sàm, ngược lại với "Thôi Đông Sơn" này, do một nửa hồn phách phân ra, Thôi Thành có lẽ vì càng phù hợp với nguyên nhân ký ức, mà muốn thân cận hơn.
Thôi Thành hỏi: "Sao lại chạy về rồi?"
Thôi Đông Sơn khẽ nói: "Ở bên ngoài lang thang mãi, cảm giác có chút chán nản. Đến khu vực Quan Hồ thư viện, nghĩ đến việc phải đối mặt với đám người dạy học kia, gà vịt nói chuyện, tâm phiền, liền trộm về."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT