Thạch Nhu chợt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lại, thấy lão nhân chân trần ở lầu hai đối diện, tay xách cổ Trần Bình An, nhẹ nhàng nhấc lên cao quá lan can rồi tiện tay ném xuống. Thạch Nhu hốt hoảng vội vàng đỡ lấy.
Lão nhân nói: "Tên này nghĩ nhiều quá, ngủ ít quá. Cứ để hắn ngủ một giấc cho đã, trong khoảng thời gian này, đừng ai đến quấy rầy hắn cả."
Thạch Nhu vội vàng đặt Trần Bình An lên giường ở lầu một, lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trúc ngoài cửa làm môn thần.
Lão nhân xuống lầu trúc, đi tới bờ dốc. Hôm nay mây mù dày đặc, che khuất tầm nhìn, cảnh tượng hùng vĩ như biển rộng cuộn trào, thân ở nơi cao của núi Lạc Phách, lại ngỡ như đang ở giữa chốn ao hồ đầm lầy. Phía bên trái, có một ngọn núi tiếp giáp núi Lạc Phách, đơn độc nhô cao khỏi biển mây, tựa như tiên nhân đi cà kheo. Lão nhân phất tay áo, dễ dàng đánh tan cả biển mây, như chém vẹt một dòng sông.
Một màn này khiến Thạch Nhu giật mình, vội vàng thu liễm ánh mắt.
Nếu cái phất tay này đánh vào bộ tiên nhân di thuế của nàng, thực không biết hồn phách nàng có tan thành mây khói hay không.
Trước kia nàng sợ nhất là Thôi Đông Sơn đến thăm núi Lạc Phách. Ngay tại lầu hai, Thạch Nhu chưa từng thấy Thôi Đông Sơn thất hồn lạc phách đến vậy, lão nhân ngồi trong phòng, không đi ra, Thôi Đông Sơn ngồi ở ngoài hành lang, không đi vào, nhưng lại xưng hô lão nhân là ông nội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT