Trước đó ngoại trừ bến thuyền tiên gia nằm ở nơi tiếp giáp giữa nước Sơ Thủy và nước Tùng Khê, Trần Bình An xuống thuyền mua đồ ở phường Thanh Phù, còn lại mấy lần đi qua bến thuyền tiên gia, Trần Bình An đều tới đi vội vàng, hoặc là chỉ xem chứ không mua. Hôm nay hắn lại dẫn theo nhóm người Bùi Tiền, đi dạo bến thuyền nước Thanh Loan này một lần.
Trần Bình An cho bốn người trong tranh cuộn mỗi người một đồng tiền tiểu thử, để bọn họ tự mua đồ vật. Tiền thần tiên trên núi có cách nói là “ngàn trăm mười”, một đồng tiền hoa tuyết trị giá ngàn lượng bạc trắng của vương triều thế tục, một đồng tiền tiểu thử là mười vạn lượng bạc trắng. Cầm một đồng tiền hoa tuyết, không cần hi vọng mua được linh khí pháp bảo, nhưng có thể mua một ít đồ vật hiếm lạ trên núi, tay nghề thú vị, bỏ vào trong túi thỉnh thoảng lấy ra nhìn ngắm.
Trần Bình An hẹn trước với bốn người trong tranh cuộn, sau một canh giờ sẽ gặp mặt ở một nơi nổi tiếng nhất bến thuyền, sau đó dẫn theo Bùi Tiền đi dạo. Mua đồ ở bến thuyền, những nơi có cao nhân trấn giữ như phường Thanh Phù, khả năng mua hời rất thấp, hơn nữa giá cả khá đắt. Còn một số người đeo bọc vải không có chỗ đặt chân, mới có thể khiến người ta dựa vào ánh mắt để thử vận may.
Những người này phần lớn là tu sĩ sông núi, bốn biển là nhà. Bọn họ thích thu mua bảo bối giá thấp từ một số con cháu hào phiệt gia cảnh sa sút, hoặc tự xưng bảo bối xuất xứ từ tổ tiên gia tộc, tổ sư địa tiên cảnh giới Kim Đan Nguyên Anh trong sư môn. Cách thức bán đồ đại khái cũng chỉ như vậy, người mua không cần tính toán những chuyện này.
Năm xưa Trần Bình An đi theo hào hiệp râu rậm Từ Viễn Hà, đã học được không ít đường lối. Sau đó Diêu Cận Chi giải thích về “đối đáp trong lồng”, thực ra cũng thuộc về nghề nghiệp này.
Bùi Tiền vào đời không sâu, nhìn thấy đủ loại tranh chữ thần tiên, linh bảo dụng cụ, yêu tinh quỷ quái hiếm lạ trong tiệm, quả thật là hoa cả mắt. Cô bé có một điểm tốt, thích thu gom đồ vật, được tặng thì không từ chối, bị Chu Liễm chọc là thao thiết nhỏ (kẻ tham lam), nhưng cô lại không thích tiêu tiền, không muốn bỏ ra một xu nào. Cho nên cô chỉ nhìn đồ vật mấy lần, nhìn rồi coi như là đồ của mình, tạm thời gởi lại trong tiệm mà thôi. Tuyệt đối sẽ không mở túi thơm nhỏ do Quế phu nhân tặng, đã được cô dùng làm túi tiền.
Trần Bình An thì luôn luôn không tiêu xài phung phí, cho nên đi dạo với Bùi Tiền khoảng nửa canh giờ, băng qua mười mấy cửa tiệm đều không lấy ra một đồng nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play