Biết sư phụ đã chết, tiểu sa di khóc rất thương tâm, lưu luyến không rời, không hề giống một người xuất gia. Nhưng khi đó Trần Bình An thấy hắn gào khóc lắc lư cánh tay của sư phụ, giống như muốn gọi sư phụ tỉnh dậy từ trong giấc mộng, lại cảm thấy như vậy mới là thường tình của con người.
Sau đó biết được sư phụ viên tịch đã đốt ra xá lợi được ghi chép trong kinh Phật, tiểu sa di liền cười, cảm thấy Phật pháp của sư phụ vẫn xem như lợi hại. Hắn vẫn không giống một người xuất gia.
Trần Bình An vẫn luôn giúp xử lý hậu sự của lão trụ trì trong chùa, bận trước bận sau. Hắn còn gặp riêng tân nhiệm trụ trì của chùa Tâm Tướng, kể lại những suy nghĩ của lão trụ trì. Chuyện xá lợi không nên vội vàng tuyên dương với bên ngoài, tránh rước lấy chỉ trích của dân chúng, thậm chí có thể dẫn tới nghi ngờ của quan phủ. Trụ trì mới không có dị nghị với chuyện này, cúi đầu chắp tay với Trần Bình An để tỏ lòng biết ơn.
Sau đó Trần Bình An cũng không đến chùa Tâm Tướng tĩnh tọa nữa, nhưng có nói với trụ trì mới, nếu chùa Tâm Tướng có chuyện gì khó khăn, có thể đến chỗ hắn ở thông báo một tiếng. Hắn có thể giúp bao nhiêu thì sẽ giúp bấy nhiêu.
Trụ trì mới niệm một tiếng Phật hiệu. Sau khi Trần Bình An rời đi, ông ta liền đến bàn thờ Phật ở đại điện, yên lặng đốt một ngọn đèn chong cho vị thí chủ lương thiện này. Còn gọi tiểu sa di tới, bảo hắn thường xuyên trông coi.
Tiểu sa di ừ một tiếng, gật đầu đáp ứng. Trụ trì mới thấy thằng nhóc đáp ứng nhanh, biết hắn sẽ lười biếng, liền gập ngón tay gõ nhẹ vào cái đầu trọc kia, giáo huấn một câu:
- Mộc Ngư, chuyện này phải ghi nhớ trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play