Mặc dù không cần thăm người thân, nhưng ngày tết mà cứ ở trên núi Lạc Phách vắng vẻ cũng không được, cho nên Trần Bình An dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi núi lớn, trở về trấn nhỏ rộn ràng. Nơi đó đã náo nhiệt không kém bất cứ quận thành nào của nước Hoàng Đình, chỉ là không còn giếng Thiết Tỏa treo xích sắt, không còn đường cũ có cây hòe già, không còn trường học của Tề tiên sinh, không khí có thịnh vượng đến mấy, mùi vị năm mới có sung túc đến mấy, vẫn khiến Trần Bình An cảm thấy hơi mất mát.
Gần tới ngõ nhỏ, thằng bé áo xanh oán giận nói:
- Lão gia, nếu chuyến này đến ngõ Nê Bình, trên đường còn gặp phải những kẻ hung ác, chính là loại người có thể đấm một phát chết tôi, không phải tôi hù dọa, sau này tôi sẽ không xuống núi về nhà cũ nữa. Đến lúc đó không thể trách tôi không nói nghĩa khí.
Kết quả vừa đến đầu ngõ Nê Bình, Trần Bình An đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mảnh khảnh thướt tha, giống như một nhành liễu non trong gió xuân. Hai tay cô xách một thùng nước, chắc là vừa từ giếng nước ở ngõ Hạnh Hoa trở về, có vẻ hơi khó nhọc. Thế là cô dứt khoát bỏ thùng nước xuống, khom lưng thở dốc. Thùng nước rơi mạnh xuống đất, không ít nước bắn ra, nhưng thiếu nữ hoàn toàn không để ý chuyện này.
Thiếu nữ này chính là Trĩ Khuê, hoặc có thể gọi là Vương Chu.
Trần Bình An không trách cô trở thành tỳ nữ của Tống Tập Tân, bởi vì trong sách có nói, chim khôn nên chọn cành mà đậu.
Trong đêm gió tuyết ngày đó, thiếu nữ thoi thóp ngã xuống tuyết đọng, dùng một chút sức lực cuối cùng đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play