Mặc dù cầu trường sinh của Trần Bình An đã gãy, tạm thời không thể tu hành, nhưng trên giang hồ nhiều nhất là kiếm khách. Còn có đại tông sư được xưng là kiếm thuật phi phàm, cho dù chống lại luyện khí sĩ dời núi lấp biển cũng có thể đánh ngang tay.
Võ phu thuần túy trên thế gian, tiêu sái xuất trần nhất vẫn luôn là kiếm khách. Hai cao thủ võ đạo có thực lực thân phận, dung mạo phong thái đều tương đương, một người dùng nắm tay còn một người dùng trường kiếm, người sau vẫn khiến người ta ưa thích hơn. Dùng nắm tay, từng quyền đánh cho đối thủ trầy da sứt thịt, thậm chí là trực tiếp dùng một quyền đánh cho người khác đầu nứt toác, bụng nở hoa, nào so được với dùng kiếm?
“Dũng mãnh như vạn người, đeo kiếm càng uy phong... Uống hết một chén rượu, giết người trong hoàng cung.”
“Kiếm thuật đã thành anh rời khỏi, gặp phải giao long chém giao long.”
Có tiêu sái hay không? Có phong lưu hay không? Đương nhiên là có. Ngay cả người nhàm chán cứng nhắc như Trần Bình An, nghe Thôi Đông Sơn ngâm nga những câu thơ này ở vách đá bên bờ Đại Thủy, cũng không kìm được trong lòng mơ ước.
Lúc trước Trần Bình An luyện quyền, dù sao còn có một bộ “Hám Sơn Phổ”. Mặc dù Ninh cô nương xem thường nó, nhưng cũng đã chỉ rõ cho Trần Bình An một con đường luyện võ. Vì vậy luyện kiếm cũng nên có những thứ như kiếm kinh, nếu không Trần Bình An cảm thấy với thiên phú ngộ tính ít ỏi của mình, có lẽ luyện lâu đến mấy cũng không có thành tựu gì. Chuyện này khiến hắn cảm thấy buồn phiền.
Bên ngoài lầu trúc, có người từ xa đi tới, tay cầm gậy trúc, hông đeo bùa đào, lớn tiếng gọi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play