Thôi Đông Sơn áo trắng phất phơ băng đường qua ngõ, cuối cùng tìm được ngôi nhà chỗ lầu các kia. Quả nhiên là nhà lớn, có hai pho tượng sư tử đá trấn giữ, ngưỡng cửa rất cao, lớp cửa chính thứ hai đóng chặt. Nhưng điểm kỳ quái là ngôi nhà này treo hai chữ “Chi Lan” , chứ không phải “Trương phủ” hay “Tiền phủ” gì đó.
Trước đó hắn nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ nơi lầu các, hẳn là lầu sách riêng của gia đình này, độ cao gần như không thua lầu Khôi Tinh Văn miếu trong thành, tất nhiên không phải là gia đình giàu có bình thường.
Càng tới gần phủ đệ “Chi Lan” này, Thôi Đông Sơn lại càng cảm nhận rõ khí thế như mưa gió sắp đến. Loại cảm giác này giống như bầu trời âm u trước khi mưa lớn, làm cho người ta khó chịu.
Giữa trời đất ngoại trừ chính khí cương trực mà Nho gia sùng bái, còn có rất nhiều loại khí vô hình khác, đại khái cũng chia ra trong và đục. Cái trước thì trong lành, lợi ích cho tu hành; cái sau thì dơ bẩn vẩn đục, làm tổn thương hồn phách. Những chỗ như bãi tha ma, mộ quân địch thời xưa, di chỉ chiến trường, mỗi nơi đều có huyền cơ, chưa chắc đều là khí tức vẩn đục.
Thế gian có động tiên đất lành trợ giúp tu hành, giống như một căn phòng đầy linh chi và hoa lan, thấm vào ruột gan.
Hai tay Thôi Đông Sơn đặt sau người, chậm rãi đi lên bậc thềm. Một người gác cổng trung niên từ cửa hông đi ra, nhìn thấy thiếu niên áo trắng khí độ bất phàm, cũng không dám thất lễ, cung kính hỏi thăm thân phận.
Thôi Đông Sơn nói hắn là tán tiên dựa vào trảm yêu trừ ma để tích góp âm đức, ở ngoài thành nhìn thấy ngôi nhà này không ổn, có thể sẽ xảy ra tai nạn đổ máu, cho nên tới đây giúp đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT