Nhân sinh dễ say, chỉ cần một bầu rượu. Thế gian này, chưa từng gặp được đối thủ xứng tầm để cùng chơi cờ.
Giữa áng mây trôi lững lờ, cô thành Bạch Đế hiu quạnh. Ngoại trừ Trịnh Cư Trung, đến một bóng người cũng chẳng còn. Ngay cả Lưu Ly các, cũng bị hắn ta ném ra khỏi thành.
Dù sao sư đệ cũng phải nghe theo sư huynh, Liễu Xích Thành đối với việc này cũng đành chịu, không dám cãi lời. Hắn nhất quyết phải bái biệt sư huynh thành chủ mới chịu rời đi. Trịnh Cư Trung nhìn sư đệ nước mắt lưng tròng, thở dài, nhớ lại một chuyện xưa chẳng lớn chẳng nhỏ năm nào. Lần này, Trịnh Cư Trung hiếm khi mềm lòng, liền hiện thân tại sơn môn, dặn dò sư đệ khoác đạo bào hồng nhạt vài câu: "Ra ngoài gây họa, đừng vội báo danh sư phụ, kẻo đối phương không dám giết ngươi."
Liễu Xích Thành lập tức hiểu ý, không được báo danh sư phụ, vậy chỉ có thể báo danh sư huynh thôi!
Trịnh Cư Trung phất phất tay, ý bảo Liễu Xích Thành đừng đứng đó vướng mắt.
Liễu Xích Thành có lẽ còn luyến tiếc, cố tìm chuyện để nói, muốn xác nhận một chuyện trong lòng: "Sư huynh rốt cuộc có mấy vị thập tứ cảnh?"
Hắn thân là sư đệ, đương nhiên là muốn tin, nhưng thực sự khó tin quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT