Trần Bình An mang theo tiểu Mễ Lạp đến căn nhà đó, cửa sân cửa phòng đều mở toang. Trong sảnh đường tiếp khách, ngoại trừ Vu Huyền, sư huynh Quân Thiến cùng Bạch Dã đều có mặt, Bùi Tiền ngồi ngay ngắn, còn có một tiểu đồng áo xanh cúi đầu cụp mắt, không rõ mình ngồi ở chỗ này có ý đồ gì. Vu lão thần tiên, ngài xem bộ dạng cũng không phải là người ham mê rượu chè, hơn nữa, lão tiền bối cảnh giới cao như vậy, tuổi tác lớn như vậy, thực sự lên bàn rượu mà mời rượu, Trần Linh Quân đều sợ tay mình run rẩy, bưng không nổi bát rượu mất.
Vẫn là Trần Bình An, đeo kiếm, mặc đạo y lụa mỏng xanh, vượt qua ngưỡng cửa, trước hết cùng lão chân nhân chắp tay: "Vãn bối bái kiến Vu chân nhân."
Lão chân nhân giơ tay lên, lăng không ấn xuống hai cái, cười nói: "Ta đây là khách, mọi người không cần khách khí, ở trong núi cứ xem như dạo chơi tại nhà mình. Làm chủ nhà, Trần đạo hữu lại khách khí làm gì, khách khí quá."
Trần Bình An là lần đầu tiên thấy vị Hạo Nhiên thiên hạ nhân gian đắc ý nhất này, lại lần nữa chắp tay thi lễ: "Bái kiến Bạch tiên sinh, Quân Thiến sư huynh."
Bạch Dã gật đầu đáp lễ.
Quân Thiến cười gật đầu: "Mau ngồi đi."
Trần Bình An thật vất vả mới không nhìn tới cái mũ đầu hổ kia, không ngồi vào ghế chủ vị, chỉ đến gần bên cạnh sư huynh Quân Thiến ngồi xuống, liền bắt đầu nhìn không chớp mắt, đối mặt với Bùi Tiền cùng Trần Linh Quân. Bùi Tiền mỉm cười, Trần Linh Quân ánh mắt u oán, kéo ra cái mũi, hiển nhiên là rất ấm ức. Đi đâu không đi, Vu lão chân nhân nghĩ thế nào, cứ phải điểm danh mình cùng nhau nói dăm ba câu, trò chuyện cái búa gì chứ, bản thân đại khí cũng không dám thở mạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT