Chốn thôn dã này, non nước hữu tình, khe suối gần đó róc rách, nước vỗ vào đá, cỏ xương bồ xanh um tươi tốt. Chân thân Trần Bình An nằm trên ghế mây, tay phe phẩy quạt hương bồ, nhắm mắt dưỡng thần.
"Đạo từ ban ngày mây tan hết, xuân cùng Thanh Dạ suối thêm dài."
Triệu Thụ Hạ dừng bước, ngồi xuống ghế trúc bên hiên. Y đưa mắt nhìn sư phụ đang nằm phe phẩy quạt, bất giác nhớ tới một câu của Chu tiên sinh: "Dương thọ thăng trầm, chẳng riêng tại trời, tu thân dưỡng tính, có thể sống lâu."
Trần Bình An vẫn nhắm nghiền mắt, nói: "Nếu muốn cười thì cứ cười, không cần nhịn, chẳng qua ta đã nói trước, chuyện hôm nay, khi bổ sung lý lịch ở Lạc Phách sơn, tuyệt đối đừng để Tiểu Mễ Lạp nghe được."
Triệu Thụ Hạ gật đầu, nét mặt tươi cười, nhưng rốt cuộc không cười thành tiếng, coi như giữ lại chút thể diện cho sư phụ. Thực sự càng nghĩ càng thấy thú vị, dù sao loại chuyện này xảy ra trên người sư phụ, Triệu Thụ Hạ tính tình có thuần phác đến đâu, vẫn không nhịn được muốn cười.
Nguyên lai ban ngày, ở trường tư có một bà mẹ của đám trẻ, nhìn qua là một phụ nhân đanh đá, đến đây, đứng ở cửa, liền cất cao giọng, gọi con mình về nhà, không cho học ở đây nữa. Lúc ấy sư phụ hỏi nguyên do, phụ nhân kia chẳng thèm để ý, chỉ lo gào thét nhũ danh của con, đứa trẻ nhút nhát đứng lên, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, lại có vẻ ấm ức.
Phụ nhân kia kéo tay đứa nhỏ, còn bắt sư phụ tại chỗ trả tiền, trả lại số tiền học phí kia, kỳ thực học phí vốn dĩ đã ít hơn so với "giá thị trường", so với thôn bên cạnh thấp hơn không ít.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play