Cố Linh ấp úng: "Nhưng mà em chỉ xem Tu Viễn như bạn bè thôi, nếu em ở bên Tu Viễn, điều này không công bằng với anh ấy..."
Cố Mạch: "Nhưng tôi và Hàn tiên sinh cũng không có tình cảm gì. Kéo tôi và hắn ta vào với nhau, điều đó có công bằng với hắn ta không?"
Sau đó Cố Mạch nhìn về phía Hàn Tu Viễn: "Hàn tiên sinh, anh nói đúng không?"
Ánh mắt Hàn Tu Viễn dừng lại trên người Cố Linh, hồi lâu không nói gì.
Cố Linh có chút hoảng hốt: "Không có, Tu Viễn, em không phải nghĩ vậy..."
Hàn Tu Viễn là một bác sĩ tâm lý, giờ phút này khi hắn bình tĩnh và lý trí lại, đứng ở góc độ chuyên nghiệp để nhìn phản ứng của Cố Linh, liền biết ít nhất Cố Mạch đã nói đúng một nửa.
Hắn đã trở thành người tàn phế, trong sâu thẳm lòng Cố Linh kỳ thật vẫn khinh thường hắn.
Sắc mặt Hàn Tu Viễn dần trở nên khó coi.
Cô gái hắn yêu thích, ánh trăng sáng hắn cầu mà không được, kỳ thật có thể xa xa không hề tốt đẹp đến vậy, hắn vẫn luôn mang theo lăng kính màu hồng để nhìn Cố Linh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT