Cố Mạch nhìn thẳng vào mắt vị quý nữ, hỏi: "Đổi lại là ngươi, ta đánh gãy gân tay ngươi, mỗi ngày lấy máu ngươi, sau đó ta lại cười tủm tỉm nói ta yêu ngươi, cầu ngươi tha thứ ta và lại quay về bên ta, ngươi cảm thấy như vậy được không?"
"Nhưng... nhưng hắn đều là bị người che mắt mà! Về sau sẽ không đối xử với người như vậy nữa!"
"Thương tổn là chân thật từng tồn tại. Nỗi đau ta phải chịu là thật. Hắn bị người che mắt chỉ có thể nói hắn vô năng, hắn vô năng thì ta phải vì thế mà gánh chịu hậu quả sao? Tha thứ hay không, chỉ có ta mới có tư cách quyết định. Ngươi có tư cách gì mà đứng đây yêu cầu ta tha thứ? Lớn như vậy rồi, mẹ ngươi lẽ nào chưa từng nói với ngươi, đừng có 'lấy phúc của người khác làm phúc của mình', đừng có giả bộ đáng thương để lừa người như thế?"
Vị quý nữ: "..."
Giọng Cố Mạch tiếp tục lạnh nhạt: "Làm tổn thương người khác, sau đó lén lút tới nói lời xin lỗi thì ta phải mắt trông mong vồ lấy sao? Rời xa nam nhân ta sẽ chết à? Xương cốt của ta rẻ mạt đến thế sao?"
Bị Lư Tử Yên làm tổn thương, cảm thấy một mảnh chân tình của mình đã đổ sông đổ biển, Nam Cung Giác liền nhớ đến "bánh xe dự phòng" cũng có một mảnh chân tình tương tự, liền chạy đến chỗ nàng tìm an ủi. Hắn thật sự cho rằng đây là yêu nguyên thân sao?
Nói cho cùng, Nam Cung Giác chẳng qua chỉ coi nguyên thân là một thứ phụ thuộc, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi. Ngay cả khi đã hòa ly, hắn vẫn xem nguyên thân là vật sở hữu của mình. Hắn lấy danh nghĩa tình yêu để bóc lột, dù sau này có yêu nguyên thân thật lòng thì cũng thế thôi. Bởi vì không có người nam nhân nào thật lòng yêu vợ lại lấy danh nghĩa tình yêu mà ngày nào cũng nhốt vợ mình trong phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT