“Kim Tử Đa lại quên mất cả núi vàng à? Thế này chắc cũng phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ cưỡng chế rồi, chúng ta tìm thấy kho báu bị quên lãng này, nộp lại cho hắn thì cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Yên vừa nói vừa quay đầu nhìn hai người bạn đồng hành, không ngờ lại nhận được ánh mắt đầy ngưỡng mộ từ Bách Oánh.
“Sao cô lại thông minh đến vậy được chứ? Tuổi trẻ đúng là có cái đầu sáng láng!” Bách Oánh nhìn thấy ngọn núi vàng thì ngây người ra một lúc, sau khi hoàn hồn lại mới nghĩ rằng chuyến đi lần này thật sự không uổng phí. Cô ta còn chẳng hề liên tưởng gì đến nhiệm vụ cưỡng chế kia.
Lục Yên chỉ cười ngượng ngùng, cô vẫn chưa nói hết: “Tôi nghĩ chúng ta nên thu một phần vàng trước, còn lại để lại cho Kim Tử Đa. Dù gì hắn cũng không nói rõ trong nhiệm vụ là phải bao nhiêu vàng mới tính là đủ. Chúng ta để lại cho hắn một ít cũng coi như đã hoàn thành rồi. Chỉ là… cách này hơi mạo hiểm, và cũng có phần… thiếu đạo đức.”
“Mạo hiểm thì đành chịu rồi, còn thiếu đạo đức ấy hả? Tôi chẳng quan tâm. Ai lại vô đạo đức hơn cái kiểu ép người ta nhận nhiệm vụ cưỡng chế của hắn chứ?”
Quả thực, so với độ vô lý của Kim Tử Đa, thì một chút thủ đoạn nhỏ kia chẳng đáng là gì.
Chỉ là, rủi ro cũng không nhỏ: nếu như Kim Tử Đa nhớ ra cái kho báu này, nhận ra rằng ngọn núi vàng của mình chỉ còn lại một nhúm, thì thể nào cũng nổi đóa lên và trở mặt với bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT