Cả hòn đảo như được phủ lên một tấm chăn vàng óng ánh, gió thổi tung bụi cát mù mịt. Nếu nhìn lâu, thậm chí sẽ có cảm giác lớp cát kia đang chảy trôi trên mặt đất, như một đại dương bằng cát vậy.
Không khó để hiểu vì sao nơi này được gọi là “Hoàng Hải” — quả thực rất hình tượng.
Nhưng trải nghiệm này lại chẳng dễ chịu chút nào với Lục Yên và Bách Oánh.
Cát nóng bỏng quay cuồng, cả mặt đất dường như đang rực cháy. Hai cô cảm thấy bản thân chẳng khác nào xúc xích bị nướng trên miệng lò núi lửa, chỉ thiếu chút nữa là có thể “tỏa hương mười dặm”.
“Cô có vải dệt không? Tôi có bản vẽ đặc biệt, có thể chế ra quần áo thích hợp trong môi trường này.” Không thể tiếp tục chịu đựng thế này nữa, phải thay sang đồ mát hơn.
“Có.” — Bách Oánh ngoan ngoãn giao vải cho Lục Yên.
Lục Yên lấy ra hai bản vẽ quần áo đặc biệt, tiêu tốn tám cuộn vải dệt, chế tạo được hai bộ đồ. Vì điều kiện khắc nghiệt, hai người không chọn áo ngắn hay quần đùi, mà làm luôn áo dài tay và quần dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play