Trời đã tối đen. Lục Yên không định ra ngoài tìm cỏ xanh cho Tiểu Dương nữa, liền đem ít bắp của mình trộn thêm ít cỏ khô và muối rồi đút cho nó ăn.
Tiểu Dương rất ngoan, lại còn háu ăn, bữa này ăn đến là ngon miệng.
Gara không rộng lắm, sau khi Lục Yên dắt xe ủi tuyết vào đỗ trong đó, không gian còn lại cũng chỉ còn hơn một nửa.
“Tiểu Dương, mấy ngày tới em có thể cố gắng nằm tạm một góc nhỏ này được không?” Lục Yên nở nụ cười hiền, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Dương như thể đang vuốt tai thỏ bông, “Cực hàn chỉ kéo dài mười ngày thôi, chịu đựng mười ngày là ổn rồi. Em không trả lời tức là đồng ý nhé, được chứ?”
Dường như Tiểu Dương nghe hiểu được gì đó, đang ăn thì đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: “Mị!”
“Em không nói thì là đồng ý ngầm, mà mày đã lên tiếng thì coi như tự nguyện đồng ý luôn, thế thì có thể vui vẻ mà quyết định rồi nha!”
Lục Yên cười khẽ, vỗ nhẹ đầu Tiểu Dương rồi quay lưng đi vào nhà.
……
Ngày thứ hai của thảm họa cực hàn, đám người chơi lại bị rét đến tỉnh dậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play