Đáng tiếc, cách biểu đạt bất mãn của tiểu bạch tuộc lại quá uyển chuyển, đến mức Lục Yên hoàn toàn không nhận ra. Cô còn tưởng nó chỉ đơn thuần đang hỏi một câu vu vơ.
“Cậu cũng thấy nó giống cá hề đúng không? Nhưng đáng tiếc, nó là quái vật, không phải cá hề bình thường.”
“Tôi ngửi thấy mùi dinh dưỡng dịch trên người nó.” — lại thêm một cách diễn đạt quanh co. Tiểu bạch tuộc tức giận thật sự. Nó đã ở đây bao lâu mà vẫn chưa được uống nổi một giọt dinh dưỡng dịch nào, còn con cá hề xấu xí kia, mới đến ngày đầu tiên đã được uống ngay!
Theo lý mà nói, tiểu bạch tuộc không biết nói chuyện, Lục Yên cũng không nên hiểu được nó muốn gì. Nhưng hôm nay cô lại thật sự hiểu. Nhìn nó quẫy tứ chi loạn xạ trong nước, lương tâm Lục Yên hơi chột dạ — tuy không nhiều lắm.
“Tôi cũng rất muốn cho cậu uống dinh dưỡng dịch,” cô nói, “nhưng bọn họ uống là dinh dưỡng dịch cho thú cưng, còn cậu thì cứ thích tranh phần của tôi… Thôi vậy đi, đợi sau này tôi giàu, có nhiều dinh dưỡng dịch, tôi nhất định chia cho cậu vài bình!”
Không phải cô vẽ bánh vẽ vời gì cả — hiện tại, tăng thực lực vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Dù sao lời cũng đã nói ra, Lục Yên cũng không ngại dỗ dành thêm vài câu: “Lọ dinh dưỡng đó cũng không phải tôi cố ý cho nó uống. Nó tự động chạy tới Tiểu Nhị cướp uống, rồi còn dẫn tôi đến một chiếc thuyền đắm, giúp tôi thu thêm được vật tư. Tính ra thì cũng huề rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play