Câu hỏi mỗi ngày luôn đầy cạm bẫy, nhưng Lục Yên lại dường như đã hình thành thói quen với kiểu kiểm tra phong cách này.
“Chọn C, ăn cái gì.”
Lục Yên cảm thấy, đáp án nghe có vẻ tầm thường nhất thường lại là đáp án đúng. Vì thế, cô cố tình loại bỏ lựa chọn đầu tiên mình nghĩ đến.
【 Trả lời chính xác, chúc mừng ký chủ nhận được vận khí “Món ngon từ bốn phương tám hướng”, hôm nay xác suất nhận được đồ ăn tăng cao đáng kể. 】
Đúng là buồn ngủ có người đưa gối —— đến rất đúng lúc.
Hôm nay Lục Yên định ra bờ biển bắt hải sản, vừa hay vận khí tăng cao sẽ giúp cô dễ kiếm được đồ ăn hơn. Thật sự quá hợp tình hợp cảnh!
Cô không vội mở rương mà lưu nó vào ô chứa vật phẩm, rồi tiếp tục lên đường.
……
Ước chừng đi được một tiếng, Lục Yên cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chim hải âu vang vọng.
Cô lau mồ hôi trên trán, tự tay tháo mấy nút áo cho thoáng, cả người nóng bừng vì đường đi nắng gắt.
Đoạn cuối cùng trước khi tới biển là một sườn núi dốc, phải leo qua đỉnh mới thấy biển rộng mênh mông phía bên kia. Lục Yên giảm tốc độ, vừa đi vừa mở khung chat của sảnh người chơi để xin các món đồ dùng cần thiết cho việc bắt hải sản.
Xẻng và xô nhỏ thì có thể lấy từ rương dụng cụ làm vườn, nên cô chủ yếu cần giày cao su, bao tay cao su và mấy món linh tinh như cái kẹp lớn.
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, nhóm bạn của Lục Yên nhanh chóng phản hồi.
【 Đinh Lặc: Đại lão, tôi có bản vẽ cái kẹp sắt, vốn định dùng để kẹp than bỏ vào bếp lò, nhưng cái bếp này kỳ lạ, căn bản không cần. Cô xem thử có đúng loại cô cần không? 】
Bề ngoài của bếp lò giống với kiểu Đinh Lặc từng thấy khi nhỏ, nhưng trong game thì có năng lượng quang năng, chẳng cần thêm than vào. Vậy nên bản vẽ cái kẹp kia bỗng dưng vô dụng.
Lục Yên nhìn ảnh rồi nhắn lại: “Đúng loại tôi cần đó. Cô cần gì? Tôi đổi đồ thành phẩm, bản vẽ thì cô giữ lại đi.”
Đinh Lặc vung tay: 【 Cho cô luôn, giữ lại cũng chẳng dùng được. 】
“Cái kẹp này tôi định dùng để bắt hải sản, cực kỳ hữu ích, nên vẫn là giữ bản vẽ đi. Tôi gửi nguyên liệu, cô giúp chế một cái.”
Đinh Lặc ở đảo cũng lâu rồi mà chưa từng ra biển, giờ được Lục Yên nhắc nhở mới như người bệnh bật dậy khỏi giường!
【 Trời ơi, quên mất vụ bờ biển luôn! Cảm ơn đại lão đã nhắc! Tôi tính hôm nay nằm nghỉ ngơi, giờ phải tranh thủ trời chưa lạnh hẳn mà ra ngoài nhanh thôi! 】
【 Cô cũng khỏi cần gửi nguyên liệu gì hết, cho tôi một con đường làm giàu mới thế này, phải cảm ơn mới đúng! Tôi làm miễn phí cho cô! 】
Nói xong, Đinh Lặc liền gửi qua đường truyền vật phẩm, gửi cho Lục Yên một cái kẹp sắt.
Thấy Đinh Lặc thật lòng muốn tặng, Lục Yên cũng không từ chối, cảm ơn một tiếng rồi mở khung chat với Quý Trạch Vũ.
【 Quý Trạch Vũ: Cô cần bao tay cao su à? Tôi vừa mở gương được cao su, muốn lấy không? 】
“…… Nguyên liệu anh mở toàn vượt xa người khác đấy.”
Lục Yên vẫn chưa thấy ai trong sảnh người chơi nói đến việc mở được cao su, xem ra Quý Trạch Vũ là người đầu tiên tìm ra.
“Tôi định ra biển bắt hải sản, cần bao tay và giày, hiện tại chưa dùng tới cao su. Nhưng anh giữ cho tôi 35 miếng, tối về rồi đổi.”
Quý Trạch Vũ gật đầu đồng ý.
Sau đó là tin nhắn của Yến Tiểu Văn, cô ấy thực sự có bao tay cao su!
【 Cô định ra biển bắt hải sản đúng không? Hôm qua tôi cũng vừa đi, thu được mấy bộ trang bị, cô xem cần món nào nhé. 】
Yến Tiểu Văn gửi qua một loạt vật phẩm rất đầy đủ, ngoài bao tay và giày còn có đồ lặn, lưới bắt sao biển và một cây đinh ba hai răng bằng kim loại.
“Tôi lấy hết. Cô muốn đổi gì? Đồ ăn hay gì khác?”
Lục Yên suy nghĩ rồi gửi luôn cả hình ảnh bẫy đơn giản mà mình từng chế tạo. Dù chỉ dùng được một lần, nhưng cô thấy khá hiệu quả.
Chỉ là hiện tại bàn chế tạo không ở bên người, phải đợi về nhà mới hợp thành được.
Lục Yên vừa gửi ảnh bẫy qua, Yến Tiểu Văn lập tức xóa hết thứ mình định yêu cầu:
【 Phải cái bẫy đó! Tôi không vội, tối cho tôi cũng được, tôi sẽ gửi công cụ bắt hải sản cho cô qua ngay. 】
Vật phẩm tới tay, Lục Yên tăng tốc, vượt qua sườn núi nhỏ và tiến thẳng đến bờ biển.