Đây là lần đầu tiên Lục Yên gặp mặt Quý Trạch Vũ. So với vẻ ngoài “lạnh lùng” của người từng trò chuyện qua tin nhắn, thì thực tế Quý Trạch Vũ lại như một “mặt trời nhỏ”. Anh không mập, nhưng khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn long lanh, lông mày cong cong, khoé miệng như luôn mỉm cười, ngay cả khi không biểu cảm cũng khiến người khác cảm thấy anh đang vui vẻ. Dễ gần, rộng rãi và có chút hiền từ.
Trong lúc Lục Yên quan sát Quý Trạch Vũ, anh cũng đang quan sát lại cô.
Trước đó anh chỉ nghe Yến Tiểu Văn và Bách Oánh nói rằng Lục Yên rất xinh đẹp, còn đặc biệt mang lại cảm giác an toàn. Khi ấy Quý Trạch Vũ chỉ nghĩ là các cô gái tâng bốc nhau, không ngờ sự thật đúng như lời đồn. Cô đẹp thật, đẹp theo kiểu chính trực, điềm tĩnh, và đúng là cái cảm giác “an toàn” kia toát ra từ chính vẻ đẹp đó.
Hai người gật đầu chào nhau, xem như chính thức làm quen.
Lục Yên vẫn còn một ít đồ cần chuẩn bị, nên nhờ Quý Trạch Vũ đợi vài phút trên bè gỗ. Anh cũng không rảnh rỗi, mà sau khi được đồng ý, liền bắt đầu đi tham quan “nhà” của Lục Yên.
Nói thật, vừa bước chân lên bè gỗ của Lục Yên, Quý Trạch Vũ liền choáng váng:
“Tôi còn tưởng sẽ lọt chân xuống biển, không ngờ bè gỗ của cô lớn thế! Lớn hơn của tôi nhiều lắm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT