Tiểu bạch tuộc quả thật rất đáng yêu. Đôi mắt tròn xoe cứ thế nhìn chằm chằm vào Lục Yên, đến mức khiến trái tim cô cũng như muốn tan chảy.
“Không ăn cậu đâu, đừng khóc nữa.” Thấy tiểu bạch tuộc “ô ô” nức nở không ngừng, còn phun ra cả một ít mực nước, Lục Yên vội vàng lên tiếng dỗ dành.
“Thật sao?” Tiểu bạch tuộc cũng rất dễ dụ, chỉ một câu trấn an là xong.
Tiếng nói của nó nhỏ nhẹ, không phân biệt được là nam hay nữ, cũng không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng theo bản năng, Lục Yên liền coi tiểu bạch tuộc mềm mại, hay khóc này là một đứa trẻ nhỏ. Vì vậy, khi tự giới thiệu, cô còn cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn thường ngày.
Tiểu bạch tuộc không hiểu “giọng điệu nhẹ nhàng” là gì, nhưng nó hiểu “tự giới thiệu”:
“Tôi tên Quan Du. Tôi không biết mình bao nhiêu tuổi, cũng quên mất những chuyện trước kia. Chỉ biết là hiện tại… tôi chỉ có thể nói ba câu.”
Lục Yên vừa ngạc nhiên vì bạch tuộc này lại có tên, thì ngay sau đó lại càng bất ngờ hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT