Tôn Hiểu Nguyệt lập tức cảm thấy ý kiến của Tưởng Đông Hoa thật tuyệt vời:
“Đúng vậy, sao em không nghĩ ra nhỉ? Em sẽ đi tìm Chu Tây Dã, anh ấy chắc chắn sẽ nể mặt bố em mà nhận lời.”
Tưởng Đông Hoa khẽ cười: “Đôi khi, những nguồn lực xung quanh mình cũng phải biết cách tận dụng.”
Hiểu Nguyệt gật đầu liên tục: “Đúng vậy, nếu anh không nói em cũng quên mất. Đông Hoa, anh thật sự quá thông minh.”
Tưởng Đông Hoa đẩy nhẹ gọng kính, che giấu sự tính toán trong ánh mắt: “Hiểu Nguyệt, em viết thư cho bố em chưa? Sao ông ấy vẫn chưa hồi âm?”
Dù sau này có thể thi lại đại học, anh ta vẫn muốn thoát khỏi nông thôn trước đã. Anh ta muốn trở thành một người thành thị lịch lãm, không cần vất vả mà vẫn có cơm trắng để ăn, chứ không phải làm một nông dân dãi nắng dầm mưa, làm việc từ sáng đến tối.
Hiểu Nguyệt cắn môi dưới, trong lòng có chút chột dạ. Làm sao cô ta có thể viết thư cho Khương Chấn Hoa để nói về việc này chứ?
Cô ta ngập ngừng một chút, nhưng trong lòng đã có kế hoạch: “Đông Hoa, em có viết rồi. Bố em nói ông ấy đang tìm cách, nhưng việc này cần thời gian. Dù sao, bố em cũng là người thanh liêm cả đời. Còn nữa, chuyện của Song Yến là lỗi của em. Cô ấy giờ vẫn ở trong đó, không biết tình hình ra sao. Em muốn nhờ bố em lo liệu, đưa cô ấy ra trước.”
Trong lòng Tưởng Đông Hoa vô cùng thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ chân thành: “Hiểu Nguyệt, em làm rất đúng. Anh cũng không vội, hơn nữa, anh rất thích nơi này. Dù sao, ở đây anh cũng đã gặp được em.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play