Một câu nói của Thương Thương lại khiến Đỗ Manh Manh bật khóc:
“Thương Thương, đúng là mắt tớ mù rồi, thật là… sao tớ có thể quen anh ta suốt tám năm chứ, lại còn suốt ngày mong ngóng, chẳng cần anh ta mua nhà cho.”
Thương Thương đợi cô ấy khóc xong, lại đưa cho cô ấy một tờ giấy:
“Đói bụng chưa? Có muốn đi ăn lẩu không?”
Đỗ Manh Manh lập tức gật đầu:
“Đói, muốn ăn, đi thôi.”
Thương Thương cởi áo khoác:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT