Phương Hoa vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Nếu con bé có thể là một cô gái bình thường thì tốt biết bao, như vậy người ngoài sẽ không kỳ thị nó.”
Khương Tri Tri khoác tay Phương Hoa: “Mẹ, chỉ cần Lạc Gia không để tâm, cô ấy hạnh phúc là được, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Phương Hoa nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Cũng đúng. Còn tên Bành Quốc Khánh này, mẹ sẽ không tha cho ông ta đâu. Con cứ làm việc của mình đi, để mẹ đối phó ông ta.”
Khương Tri Tri tưởng rằng Phương Hoa sẽ tìm Phương Quốc Chính, không ngờ về đến nhà bà lại gọi điện cho Chu Thừa Chí trước.
Giữa đêm khuya, lúc mọi người đang ngủ say, cuộc gọi của Phương Hoa khiến Chu Thừa Chí giật b.ắ.n mình. Nghe thấy giọng bà sang sảng, ông mới yên tâm phần nào: “Sáng sớm mà bà gọi điện làm gì vậy?”
Phương Hoa quát: “Sáng sớm thì không được gọi điện à? Bình thường không cần ông thì ông chẳng thèm về nhà, giờ cần đến ông thì lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Ông đang ở đâu thế? Mau về ngay!”
Chu Thừa Chí bất đắc dĩ đáp: “Tôi đang ở tỉnh ngoài, hôm qua mới đến. Ở nhà có chuyện gì xảy ra à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play