Thẩm Thanh Bình nhanh trí nghĩ ra một cái cớ mới: “Anh Khương, tôi thực sự đã sai rồi, tôi cũng rất muốn giữ đứa con gái này lại.”
Khương Tri Tri lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông nghĩ gì chúng tôi không quan tâm, sau này ông có thể tự đi giải thích với tổ điều tra, dù sao bố tôi cũng sẽ kiện ông mà…”
Nói xong, cô không để ý đến Thẩm Thanh Bình nữa, mà quay sang cảm ơn Phương Quốc Chính: “Bác, cảm ơn bác, bác cứ lo công việc đi, bọn cháu cũng phải về nhà rồi.”
Phương Quốc Chính cười sảng khoái: “Không sao, chút thời gian này vẫn có mà. Nhớ khi nào rảnh thì dẫn Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương đến nhà chơi nhé, lâu rồi không gặp hai đứa nhỏ, bác cũng nhớ lắm.”
Khương Tri Tri liên tục gật đầu, sau khi tiễn Phương Quốc Chính rời đi, cô mới đỡ lấy Tống Vãn Anh: “Chúng ta cũng về thôi, ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Mọi người chen chúc trên một chiếc xe rời đi. Suốt dọc đường, nước mắt của Tống Vãn Anh và Khương Chấn Hoa không ngừng rơi, thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Lạc Gia bên cạnh với vẻ mặt đầy bối rối.
Nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play