Thẩm Thanh Bình bị nghẹn lời vì bị mắng, nhưng không tiện phát tác trước mặt Thương Thời Anh, chỉ có thể gượng cười với bà ấy: “Chị xem đứa nhỏ này, đầu óc có vẻ không được rõ ràng lắm.”
Lưu Lỵ nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Ngọc Chi, Thẩm Ngọc Chi lập tức cười tươi, bước tới khoác tay Thẩm Lạc Gia: “Chị hai, bố cũng chỉ nói khách sáo thôi. Hơn nữa, dù có cứu người thì cũng không thể lấy chuyện đó ra khoe khoang, bắt người ta cứ phải cảm ơn mãi, như vậy không hay đâu.”
Nói rồi, cô ta lén nhéo một cái vào tay Thẩm Lạc Gia.
Thẩm Lạc Gia không vui: “Em nhéo chị làm gì?!”
Nói xong liền đá một cước vào bắp chân Thẩm Ngọc Chi, khiến cô ta đau đến hít một hơi lạnh, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Thẩm Thanh Bình: “Bố, mẹ, hai người nhìn kìa.”
Thẩm Lạc Gia nhíu mày: “Em kêu gì chứ? Rõ ràng là em nhéo chị trước!”
Nói rồi, cô ấy kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn với một vết đỏ hằn rõ rệt, chìa ra trước mặt Thương Thời Anh: “Nhìn đi, em ấy nhéo cháu này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play