Sau khi Trần Lệ Mẫn rời đi, Phương Hoa vẫn còn đầy thắc mắc: “Con nói Trần Lệ Mẫn bị làm sao? Sao tự nhiên đến đây nói mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi vậy?”
Khương Tri Tri một tay ôm quần áo của bọn trẻ, một tay khoác lấy cánh tay của Phương Hoa rồi đi vào nhà: “Đừng để ý đến bà ta, con thấy bà ta chỉ muốn khoe khoang thôi, bà ta sắp đi gặp chị Tống Mạn rồi.”
Phương Hoa nghĩ một lúc, cũng cảm thấy chỉ có thể là như vậy: “Chắc vậy, trước giờ cũng chưa nghe nói bà ta định đi miền Nam. Với cái tính cách đó, đến lúc gặp chắc chắn lại cãi nhau với Tống Mạn.”
Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Khương Tri Tri về Trần Lệ Mẫn, Phương Hoa không nhịn được cười: “Con đúng là chọc thẳng vào nỗi đau của Trần Lệ Mẫn rồi. Điều bà ta để ý nhất chính là hai đứa con của Tống Đông, đều ở Bắc Kinh mà bà ta chẳng được gặp mấy lần.”
“Cũng đáng đời thôi!”
Khương Tri Tri cười: “Mặc kệ bà ta, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.”
Thời gian với người khác trôi qua rất nhanh, nhưng với Khương Tri Tri, mỗi ngày đều như đi trên lưỡi dao, vừa khó khăn vừa dài đằng đẵng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play