Trần Lệ Mẫn sững người một lúc. Bà vốn định kéo Phương Hoa cùng đồng cảm, nhưng sao ngược lại bị bà ấy dạy dỗ thế này?
Bà ta hừ lạnh: “Dù sao thì tôi cũng không đồng ý đâu. Tôi biết sức khỏe của Tư Mân không tốt, đó không phải lỗi của nó. Bình thường tôi cũng thương nó thôi. Nhưng nếu để nó làm con rể thì chắc chắn không được. Việc nặng không làm được, vậy sau này ai sẽ làm những việc nặng trong nhà? Chẳng lẽ lại để Tiểu Mạn làm hết?”
Phương Hoa vội xua tay: “Chuyện này chị nghĩ nhiều rồi. Tư Mân bây giờ đang làm việc ở đâu? Sau này đều được nhà nước lo liệu, có bảo mẫu, có bác sĩ chăm sóc sức khỏe, còn cần Tiểu Mạn làm gì chứ?”
“Bọn nó có việc gì nặng đâu? Hơn nữa, chị không thấy hai năm nay Tư Mân nhập viện ít đi sao? Điều đó chứng tỏ sức khỏe của thằng bé đã khá lên rồi.”
Trần Lệ Mẫn vẫn không đồng ý: “Thôi được rồi, đừng nói nữa. Tôi cảm thấy cô chỉ chờ xem tôi bị cười nhạo thôi. Dù sao vết thương cũng không ở trên người cô, cô đâu có biết đau là thế nào.”
Bà ta căn bản không tin Phương Hoa có lòng tốt như vậy, chắc chắn là đang chờ xem bà ta bị chế giễu.
Phương Hoa liếc bà ta với vẻ chán ghét: “Tôi xem chị bị cười nhạo sao? Trước đây chị đã đủ trò cười chưa? Chuyện của Tống Đông làm ầm ĩ đến thế, chị còn bệnh một trận nặng, tôi còn đến bệnh viện thăm chị, Mạng cho chị nước đường đỏ và đồ hộp nữa đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT