Khương Tri Tri nhìn Chu Tiểu Xuyên như nhìn một kẻ ngốc, cậu ta có tư cách gì mà lên tiếng?
Cô đưa tay nắm lấy tay Phương Hoa, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay bà, ngầm ra hiệu đừng kích động, đừng tức giận.
Phương Hoa vỗ lại mu bàn tay cô, trấn an: “Không sao.”
Sau đó, bà quay sang nhìn Chu Thừa Chí, giọng điệu bình tĩnh: “Chu Thừa Chí, có một số lời, tôi không muốn nói đi nói lại. Tôi nói ly hôn không phải để dọa ông. Ông tự nghĩ xem, bao nhiêu năm nay, kể cả năm đó khi ông và cô nhà báo kia mập mờ không rõ, tôi có bao giờ nói đến chuyện ly hôn chưa?”
Chu Thừa Chí chạm phải ánh mắt lạnh lùng, không chút nhiệt độ của Phương Hoa, trong lòng bỗng chốc hoảng loạn, vô thức phản bác: “Tôi và cô ta chẳng có gì cả, bên ngoài chỉ đồn bậy thôi. Cô ta có nói một số chuyện với tôi, nhưng tôi đều từ chối rồi.”
Phương Hoa cười nhạt, đầy châm biếm: “Ông xem, nếu năm đó ông giải thích như vậy, chuyện này đã không trở thành cái gai trong lòng tôi bao nhiêu năm nay. Thôi bỏ đi, giờ nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tôi nhắc lại chuyện này, không phải để đòi ông một lời giải thích, mà chỉ muốn nói với ông rằng, khi đó tôi không đề cập đến chuyện ly hôn là vì tôi vẫn cảm thấy có thể tiếp tục sống với ông. Nhưng bây giờ, tôi thật sự không thể tiếp tục được nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT